Từ Cẩn Du chưa từng giống như bây giờ, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Nội thị của Từ Ninh Cung tiến vào phòng, cười hành lễ với đám người Từ Tùng Nguyên.
Từ lão phu nhân vật lộn muốn đứng dậy, nội thị vội vàng trấn an: "Thái hậu nương nương cố ý dặn dò, sức khoẻ lão phu nhân không tốt, không cần câu nệ lễ nghi, Từ gia có công, Thái hậu đều ghi tạc trong lòng."
Mặt nội thị đầy ý cười, cung nhân bên cạnh bưng một cái hộp gỗ tử đàn đến.
Trong ánh mắt Từ Cẩn Du hiện ra ánh sáng, gần như không dám thở, nhìn chằm chằm miệng nội thị, rất sợ sót mất chữ nào. Nội thị nói đúng, nàng ta hầu hạ Thái hậu nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao. Thái hậu nghe nói chuyện này rồi, mới sai người tới giúp nàng ta, nghĩ tới đây nước mắt Từ Cẩn Du lại muốn rơi xuống.
Nội thị xoay người mở hộp gỗ tử đàn ra, Từ lão phu nhân nhìn qua, là một miếng ngọc như ý, đá quý khảm dương chi bạch ngọc, viên chính giữa kia là nhẫn đá mắt mèo, nhìn tỏa sáng lấp lánh.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com