Lục Văn Hiển xúc động kéo lại tay của Cố đại thái thái.
Nhưng Cố đại thái thái giật tay lại, trừng mắt, "Huynh làm cái gì vậy?"
Lục Văn Hiển không hề tức giận, cười nói như cũ: "Là ta quan tâm tới nàng nên nhất thời mất chừng mực... Ta sợ nếu để lâu, không thể đưa nàng đến Hàng Châu, vậy... ta phải làm sao chứ?"
Cố đại thái thái nhàn nhạt nói: "Chuyện của ta, tất nhiên ta sẽ an bài xong."
"Đúng, đúng, đúng." Lục Văn Hiển liên tiếp nói, "Chuyện của nàng tất nhiên nàng có cách sắp xếp, cho dù xảy ra chuyện gì nàng cũng có thể nghĩ được biện pháp... Ta chỉ lo, ngộ nhỡ mụ già họ Cố kia không thả nàng đi thì nàng phải làm sao?"
Cố đại thái thái nói: "Không có chuyện đó, trừ phi làm ta chết ở Cố gia, bằng không thì không một ai có quyền giữ người lại, huống chi là trưởng bối Hứa gia đưa thư tín, về tình về lý cũng nên nể mặt một chút."
Lục Văn Hiển cười nói: "Cũng may là nàng suy nghĩ chu toàn."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com