Lang Hoa nhớ tới dĩ vãng, giống như ở ngay trước mắt nàng.
Khi đó tuy rằng nàng là người mù, lại thấy Cố đại thái thái càng đáng thương hơn, dùng thân lực không đủ che chở đứa nhỏ là nàng.
Vì thế nàng tận lực không ngỗ nghịch với Cố đại thái thái, nàng muốn đem niềm vui đến cho Cố đại thái thái, tu bổ nội tâm vỡ nát bị thế sự tra tấn của bà, đây là những việc kiếp trước nàng dốc hết toàn lực muốn làm.
Cuối cùng lại chỉ đổi lấy một kết quả lãnh khốc.
Cho nên cả đời này, nàng vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại.
Chuyện đã làm một lần, làm lại cũng sẽ có kết quả như vậy, một khi đã thế, tuy rằng là mẹ con, cũng không cần cưỡng cầu nữa.
Lời này hiển nhiên làm Cố đại thái thái bất ngờ.
Ngày thường mọi chuyện hạ bút thành văn, hôm nay bỗng nhiên không có chỗ dùng, Cố Lang Hoa giống như đã hạ quyết tâm, Cố đại thái bỗng nhiên kích động, mười năm này bà chưa bao giờ sợ hãi một chuyện như vậy.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com