"Không sao." Miệng nói không sao, nhưng Tô Cẩm Bình lại cảm giác có một luồng sáng lạnh bắn về phía nàng qua bức rèm. Nàng hơi mím môi buồn bực, tên cẩu Hoàng đế này tự lao ra cứu nàng, sao còn nhìn nàng bằng ánh mắt đó chứ?!
Ngự y xử lý vết thương của Hoàng Phủ Hoài Hàn rất nhanh. Nam Cung Ninh Hinh hơi nghi hoặc, võ công của Hoàng thượng cao cường như vậy, sao vô duyên vô cớ lại bị thích khách làm bị thương chứ? Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn tuy ở ngay bên mình, nhưng đôi mắt tím đậm lại liếc ra ngoài tấm rèm, vẻ mặt cũng như đang có điều suy nghĩ, nàng ta kinh hãi, cũng liếc ra ngoài rèm, bàn tay dưới tay áo bào nhẹ nhàng siết lại, trong lòng thầm quyết định…
"Hoàng thượng, vết thương này chỉ cần kiêng nước vài ngày sẽ không có vấn đề gì nữa. Lão thần xin lui xuống kê thêm thang thuốc điều dưỡng, không bao lâu là ngài có thể hồi phục nguyên khí thôi ạ!" Thái y phẩy tay để dược đồng thu dọn hòm thuốc của mình, cung kính nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com