"Hoàng thượng, sân đã quét sạch rồi mà, nô tỳ chỉ nghỉ ngơi một chút thôi, đâu phải chuyện gì lớn chứ?" Tô Cẩm Bình lên tiếng phản bác.
Đúng lúc này, Quân Lâm Uyên nhận một chiếc khăn trắng như tuyết từ hạ nhân phía sau đưa lên, nhẹ nhàng lau tay, sau đó, trước mặt mọi người, hắn lại thản nhiên thả chiếc khăn xuống đất, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nốt ruồi son đỏ chót: "Quét sạch rồi sao? Còn có chiếc khăn rơi trên đất kìa?"
Đây rõ ràng là cố tình gây khó khăn, cố tình tìm cách xử lý nàng! Nếu là người khác, thì xử lý hay không còn phải xem tâm trạng của Hoàng Phủ Hoài Hàn thế nào. Nhưng đây là Hoàng đế nước láng giềng, nếu không cho hắn ta chút thể diện này, cũng tức là không có thành ý hợp tác!
Lúc này, Tô Cẩm Bình chỉ hận không thể giơ cái chổi trong tay mình lên, quét một cái chém nát cả chiếc khăn kia lẫn tên Hoàng đế Bắc Minh này!
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com