Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, quay người rời khỏi phòng, Tiểu Từ nhìn anh một cái rồi vội vàng ôm đồ chạy theo cô.
Cổ họng Nhạc Thính Phong như bị kẹt cả hòn đá, câu nói ấy anh vẫn luôn cố gắng muốn nói ra nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ có thể nhìn Yến Thanh Ti rời đi.
Nhạc Thính Phong không đuổi theo mà ngồi trên giường bệnh suy nghĩ, anh cần phải sắp xếp, bình ổn mọi thứ trong đầu lại một chút, trong lòng cứ loạn cào cào, cả người đều cảm thấy rất bất ổn.
Điện thoại vang lên, Nhạc Thính Phong không muốn nhìn cũng không muốn nghe máy. Nhưng anh không nghe thì điện thoại cứ vang mãi, Nhạc Thính Phong bị ồn tới đau cả đầu, anh lấy điện thoại ra xem thì ra là mẹ gọi tới.
Anh lười biếng nghe máy: "Alo, mẹ à..."
"Thính Phong, mấy ngày nay con lại chạy đâu mất rồi?"
Nhạc Thính Phong nói dối không chớp mắt: "Bận, tăng ca."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com