Nụ cười trên gương mặt Nhạc Thính Phong cứng đờ, mẹ nó, cô đang chửi anh sao?
Anh trơ tráo nói: "Yên tâm đi, tên khốn đó về sẽ xin lỗi em."
Yến Thanh Ti lườm anh: "Xin lỗi tôi cũng chẳng ham hố, trừ khi anh hôn tôi..."
Bà Nhạc nghểnh tai lên nghe hai người nói chuyện, vừa thấy Yến Thanh Ti nói vậy liền nói: "Này, tiểu yêu tinh kia, đây là lễ trưởng thành con gái nhà người ta, cô đừng có mà vớ vẩn. Ở nhà có đùa nghịch thế nào cũng được, ra ngoài đừng có làm loạn."
Nhạc phu nhân vừa dứt lời, con trai bà đã nâng cằm Yến Thanh Ti lên, cúi xuống hôn cô một cái: "Ngoan, đừng giận nữa."
Nhạc phu nhân chỉ hai người: "Được lắm, hai đứa chúng mày làm tao tức chết rồi."
Yến Thanh Ti ôm lấy cánh tay Nhạc phu nhân lắc lắc: "Đâu mà bác gái. Bác xem chúng con tình cảm như vậy, đáng ra bác phải vui mới đúng chứ, như vậy thì bác mới nhanh bế cháu được."
Nhạc phu nhân hừ một tiếng, bà không nhìn cô nhưng cũng không rút tay mình ra.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com