Nhìn hàng thêu thủ công hiếm có trước mặt, Ngô Tú Quyên nghẹn ngào một hồi cũng chưa thể nén nổi nụ cười.
Bà nhận lấy chiếc váy, ra vẻ bình tĩnh nói: "Con thật chu đáo, có thể chọn được chiếc váy đẹp đến nhường này để tặng cho mẹ. So với những chiếc váy mà mẹ từng mặc thì chiếc váy này đẹp hơn biết bao nhiêu."
"…"
Ngô Tú Quyên dường như giờ mới chú ý tới Lý Đồng bên cạnh mình, bà vội giải thích: "Lý Đồng, dì không có ý nói váy con tặng dì xấu đâu, dì chỉ là cảm thấy chiếc váy này được thêu tuyệt vời quá thôi."
Lục Minh cười nhẹ một tiếng: "Mẹ, là Y Nhân tự mình thêu đấy."
"Sao cơ?" Hai mắt Ngô Tú Quyên thiếu chút nữa bật ra, thực sự không thể tin nổi, bà quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Y Nhân đang đứng cạnh giá trưng bày đồ sứ, thu lại vẻ sung sướng ban nãy, bà quay đi, nói chắc nịch: "Không thể nào."
Một con nhóc quê mùa không có tố chất như Cảnh Y Nhân sao có thể có tay nghề thêu tuyệt vời đến thế chứ.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com