Miếng thịt này là thịt sống, bẩn thỉu, bóng nhẫy, còn đang ngọ nguậy trong tay Sở Minh Hiên. Cái tính thích sạch sẽ từ trước đến nay làm Sở Minh Hiên muốn ném món đồ này đi ngay lập tức, nhưng mà vì Đậu Đậu, cậu ta có thể chịu đựng được.
Sở Minh Hiên đè xuống sự quằn quại trong dạ dày, từng chút từng chút giơ thịt Thái Tuế đang ngọ nguậy lên đặt ở bên miệng.
"Minh Hiên! Không được ăn!"
Lời của chú Tư Sở mới vừa ra khỏi miệng, Cơ Yêu Nguyệt nhanh chóng kẹp chặt cổ Sở Minh Hiên ép cậu ta nuốt xuống. Thịt Thái Tuế rõ ràng còn đang không ngừng ngọ nguậy ở trong dạ dày, Sở Minh Hiên không ngừng nôn khan, phun hết nước chua trong ruột ra.
Chú Tư Sở bất chấp vết thương trên người, gian nan đứng lên đi đến vỗ lên lưng Sở Minh Hiên, "Mau! Mau nhổ ra! Không được ăn!"
Sở Minh Hiên lại nôn khan hai cái, yếu ớt nhìn chú Tư Sở, "Vì sao? Không phải chú Tư nói Thái Tuế có thể giúp cháu đi xa hơn một chút ở trên con đường tu đạo này sao?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com