"Là ngươi?" Khi Sở Tuyệt nhìn rõ kẻ trước mặt là ai, hai mắt liền híp lại, khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng.
Chu Thanh Sắc gật đầu với hắn, chào hỏi hắn như thể bây giờ hai người không mang thân phận đối địch trên chiến trường mà là bạn bè lâu ngày không gặp: "Là ta, Chiến vương gia, lâu lắm không gặp rồi, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Sở Tuyệt thúc ngựa lại gần, khoảng cách giữa hai người gần đến mức khiến người đi theo của hai bên đều cảm thấy căng thẳng.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chu Thanh Sắc, mắt Sở Tuyệt tỏa ra sát khí sắc bén: "Là ngươi đưa hắn đi?"
"Hắn? Hắn là ai?" Chu Thanh Sắc làm như không thấy sát khí trong mắt hắn, nửa cười nửa không nhướng mày.
Lực tay cầm vũ khí của Sở Tuyệt càng mạnh thêm. Hắn gằn từng câu từng chữ, ngữ khí âm u như chiến thần địa ngục hạ thế: "Lam Vân, có phải ngươi đưa Lam Vân đi không?"
Chu Thanh Sắc nhếch môi: "Phải thì sao mà không phải thì sao? Sở Tuyệt, ngươi có thể làm gì được ta?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com