Sau khi về khách sạn, bốn chúng tôi ngủ thẳng đến tận tối, luật sư Nghiêm gọi điện cho chú Lê nói Lâm Dung Trân muốn gặp.
Dù sao cũng là người chi tiền, thù lao lần này có cầm được hay không, còn phải phụ thuộc vào ý của bà ta, dù sao trước đó chúng tôi cũng không ký thỏa thuận nào.
Đây cũng chính là vết xe đổ của chúng tôi, nhưng ai mà ngờ được người có nhiều tiền như vậy khi xong chuyện thì lại lật lọng chứ?
Buổi tối, Lâm Dung Trân mở tiệc ở khách sạn Bán Đảo, tiếp đãi chúng tôi, luật sư Nghiêm cũng có mặt. Trong bữa tiệc, Lâm Dung Trân không hề nhắc đến chồng mình một câu. Chỉ khách sáo nói chúng tôi đã vất vả rồi, hôm nay phải ăn uống no say.
Tiệc rượu kết thúc, Lâm Dung Trân có điện thoại nên đi trước. Tôi tức giận nói với chú Lê: "Bà già chết tiệt đó cứ đi như vậy à? Thế lần này chúng ta làm không công hả?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com