"Tôi…"
Điền Long chết đứng ngay tại chỗ, nhìn ba vị Danh Sư cười tươi như hoa, thậm chí còn có chút nịnh bợ, khiến anh ta chỉ biết nghệt mặt ra đó, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt được lời nào.
Chuyện này… là sao đây trời?
Trương Huyền đang ở gần đó cũng đang rối hết cả não, sao mới mấy ngày không gặp… mà ba ông già này càng đần hơn vậy?
Chưa nói đến chuyện mình mới là Trương Huyền, nhưng ánh mắt phấn khích của mấy người là sao thế?
Hình như người gạt tiền các vị là Dương sư đó, chẳng có chút liên quan gì đến tôi đâu đấy. Oan có đầu, nợ có chủ. Cho dù các vị đã biết được thân phận thật của tôi, nhưng mà hãy tìm Dương sư mà đòi…
"Khụ khụ, Lưu sư, anh ta không phải thầy Trương, mà là cháu nội của Điền lão, Điền Long…"
Hoàng Ngữ cuống quýt giới thiệu.
"Hả? Không phải? Không phải mà ngươi vờ không biết làm gì, hại ta mắc công vui mừng một hồi!" Trừng mắt nhìn Điền Long, Trịnh Phi hừ một tiếng, hận không thể táng cho một bạt tai.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com