Ngụy Tĩnh Nhàn rất buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi: "Phu quân..."
Đang mơ mơ màng màng thì phát hiện bên cạnh có người, chuông cảnh báo trong đầu rung loạn lên, cô cố mở mắt xem người nọ là ai.
Bóng hình ấy dần trở nên rõ nét hơn, thì ra là chồng cô - Phong Cẩn.
"Nàng ngủ đi, ta nhìn Trường Sinh lát đã."
Phong Cẩn ngăn động tác đứng lên của vợ, chỉnh lại chăn cho cô đỡ bị lạnh.
"Phu quân gặp phải vấn đề khó khăn nào sao? Sao cứ chau mày mãi thế?"
Ngụy Tĩnh Nhàn quay đầu nhìn con gái đang nằm bên cạnh. Trẻ con mới sinh, da còn đỏ hỏn, khuôn mặt đầy nếp nhăn không tính là đẹp, nhưng bà đỡ lại nói bé con đường nét rõ ràng, mấy ngày nữa sẽ trắng trắng mềm mềm, xinh đẹp vô cùng.
"Vừa rồi, ta đồng ý giúp Lan Đình..."
Phong Cẩn không kìm được mà cong tay khẽ chạm lên mặt bé con, xúc cảm mềm mại khiến anh hơi hoảng sợ, càng kiên định với suy nghĩ trong lòng.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com