"Ta cũng giống như ngươi thôi, có cách riêng của mình, có cảm xúc riêng của mình, ta nói rồi không có gạt ngươi, ngươi không tin ta, ngược lại còn muốn dùng sức mạnh với ta?"
Tô Hồng nhìn Đồ Lan cười lạnh, tất cả những nghi ngờ của bộ não đều dồn về quá khứ.
Đồ Lan lặng nghe, lông mày càng nhíu chặt.
"Nói bậy!"
Trực giác của hắn không hề giống giống cái nhỏ kia, nhưng nhất thời lại không tìm thấy điểm nào có thể cãi lại...U uất và tức giận trong lòng không những không giảm mà còn tăng.
Tô Hồng nhìn biểu hiện của Đồ Lan càng lúc càng tức giận, tâm tình cũng dần dần ổn định lại.
Sức của hắn không đấu lại Đồ Lan, giãy giụa không có kết quả, nhưng nếu không thể dạy loại thú nhân như Đồ Lan cái gì là tôn trọng, cái gì là thông cảm cho nhau, hắn lại cảm thấy đây không phải là mối quan hệ hoàn chỉnh.
Cho dù thích, cũng không thể không có nguyên tắc mà thỏa hiệp.
Hắn muốn để Đồ Lan biết thế nào là tôn trọng.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com