Tô Hồng mang ý tứ sâu xa cười cợt: "Nếu Vũ ca đã nói vậy, tôi cũng không phải dạng người không hiểu chuyện, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở Vũ ca một câu, dùng người nên chọn người biết điều một chút."
Tô Hồng dừng một chút, nhìn về phía người trợ lý đang hoảng loạn kia, "Đối với người vận đỏ nhất thời vừa phất lên mà hắn đã phát hỏa không khách khí như thế rồi, chứng minh lòng dạ hắn nhỏ mọn, mắt chó xem thường người khác, nhân phẩm thật…không được."
Vận đỏ nhất thời…
Trái tim Bộ Dương Vũ chấn động.
Từ này không phải trợ lý vừa mới lén lút nói với hắn sao? Nhưng nhìn vẻ mặt Tô Hồng, tại sao lại giống như hắn biết tất cả mọi chuyện vậy?
"Lý Nhạc!"
Bộ Dương Vũ hét lớn một tiếng, dọa tên trợ lý gọi là Lý Nhạc kia khóc thét, khóc đến bất chấp tất cả, ngờ nghệch gào khóc nói: "Xin lỗi Hồng ca, tôi không nên xem thường anh, lại càng không nên lén lút cười nhạo anh là vận đỏ nhất thời với Vũ Ca…Hu hu hu!"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com