''Đương nhiên là không rồi.'' Lạc Thần Hi bảo đảm.
Hai người lại hàn huyên vài câu, dưới sự thúc giục của Mục Diệc Thần mới dừng lại được.
Đường Đại Khởi tự mình tiễn người tới cửa, vẫy tay tạm biệt với Lạc Thần Hi.
Dưới màn đêm, bóng dáng cao lớn của Mục Diệc Thần đặc biệt dễ thấy, hắn cẩn thận mà che chở cô gái nhỏ trong lòng, mà trên mặt Lạc Thần Hi lại là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Đường Đại Khởi nhìn bóng lưng hai người, tươi cười trên mặt dần dần lạnh lẽo, ánh mắt đen tối không rõ.
''Lạc Thần Hi...cô vậy mà còn dám trở lại châu Âu...''
Đúng lúc này, một bóng đen nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào về phía cô ta.
''Đại Khởi, Đại Khởi! Rốt cuộc tôi cũng tìm thấy cô rồi!''
Đường Đại Khởi vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng khập khiễng của Hà Đế Na, quần áo trên người đều đã dính đầy bùn đất, không khỏi hoảng sợ.
''Đế Na? Cô làm sao vậy?''
...
Đêm hôm đó, Lạc Thần Hi theo Mục Diệc Thần trở về khách sạn.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com