Nhà cũ họ Phó nhận được điện thoại, biết cô lát nữa xuống máy bay đến xem đứa bé, cố ý đợi cô tới mới cùng nhau ăn cơm.
Tiến vào nhà Cố Vi Vi gọi hai đứa bé, Hữu Hữu và Điềm Điềm vốn dĩ còn ngồi trong phòng chơi đồ chơi, nghe thấy giọng cô liền bỏ lại đồ chơi bò ra ngoài.
Ra khỏi phòng đồ chơi liền thấy cô, Hữu Hữu bò tới trước mặt cô, Điềm Điềm đặt mông ngồi ở cửa cười với cô.
Cố Vi Vi bế Hữu Hữu lên, lại ngồi xổm xuống trước mặt Điềm Điềm, vui sướng hôn rồi lại hôn lên mặt hai đứa bé.
"Mẹ nhớ hai đứa muốn chết."
Bà Phó nhìn ba mẹ con đoàn tụ, cười nói.
"Được rồi, ăn cơm trước đi, trở lại có rất nhiều thời gian ở cùng hai đứa."
Nói xong, bà bế Điềm Điềm lên.
Cố Vi Vi cười nói, "Lần này mới nửa tháng không thấy, hình như hai đứa đều lớn hơn một chút."
"Có sao, có lẽ chúng ta mỗi ngày nhìn nên không phát hiện." Bà Phó nói, ôm Điềm Điềm đi rửa tay.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com