Phó Hàn Tranh bắt được cái gối, vui vẻ cười ra tiếng, để gối xuống nói.
"Hôm nay con không ở nhà, em nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi tan làm anh sẽ qua đón bọn nhỏ."
Dù sao, tối hôm qua chắc cô đã tốn không ít thể lực.
Cố Vi Vi trùm đầu không lên tiếng, âm thầm thề không bao giờ uống rượu nữa.
Con hàng Phó Thời Khâm kia, rốt cuộc nhà hàng của anh ta bán rượu gì mà hại cô say thành như vậy.
Phó Hàn Tranh thong thả mặc quần áo xong, mặc âu phục phẳng phiu, măng sét vẫn là hình trăng sao mà trước đây cô tặng cho anh.
Anh thấy người trên giường vẫn trùm đầu không nói lời nào, đi vòng qua bên giường nói.
"Anh đến công ty, em ngủ thêm một chút đi."
"Ừm." Cố Vi Vi đang ở trong chăn trả lời qua loa.
"Anh dặn phòng bếp hầm cháo tốt cho dạ dày, tối hôm qua em uống rượu nên nhớ ăn đó." Phó Hàn Tranh dặn dò.
"Biết rồi, anh mau đi đi." Cố Vi Vi không kiên nhẫn thúc giục.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com