"Đều là việc tôi nên làm." Sau khi bác sĩ Lưu thay thuốc xong, lại tự mình đo huyết áp cho cô.
"Bây giờ cô còn trẻ, sau khi vết thương này lành lại, dùng một chút thuốc xóa sẹo sẽ nhanh chóng biến mất."
Phó Hàn Tranh sắp xếp nhiều như vậy để chăm sóc ba mẹ con bọn họ, sau khi xuất viện chắc hẳn mọi chuyện cũng đều sẽ trôi chảy.
"Được rồi, cháu sẽ chú ý." Cố Vi Vi cười khẽ đáp.
Mặc dù vết sẹo này ở trên bụng, nhưng bình thường cũng sẽ không có người ngoài nhìn thấy, có điều đến lúc đó vẫn nên nghĩ cách xóa vết sẹo đi, để tránh người nào đó nhìn thấy sẽ luôn có bóng ma tâm lý.
"Còn có hai đứa bé cần sữa mẹ nuôi nấng, như vậy có thể tốt cho thân thể của bảo bối." Bác sĩ Lưu ôn tồn dặn dò.
Cố Vi Vi nhẹ nhàng gật đầu, sữa mẹ sẽ cung cấp năng lực miễn dịch cho bảo bối, điểm này cô cũng biết đến.
Cho nên, cũng đã sớm tính toán như vậy.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com