Cố Vi Vi vốn đã quên mất chuyện này, đột nhiên nghe Nguyên Mộng nhắc tới liền nổi đóa.
"Ai bảo chị đụng vào đồ của em hả?"
"Để em vui vẻ hơn một chút, chị chỉ chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ thôi mà." Nguyên Mộng gian xảo cười.
Cố Vi Vi cãi lại, "Em đâu có bảo chị chuẩn bị gì chứ?"
"Tức giận gì hả, chẳng phải chị chỉ muốn giúp em nhanh chóng hoàn thành đại nghiệp thôi sao." Nguyên Mộng vừa ăn táo vừa nói:
"Em nói xem, hai người đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy rồi mà em vẫn chưa mang thai, chị còn đang nghi ngờ có phải hai người có vấn đề không đây."
"Chị mới có vấn đề ấy!" Cố Vi Vi cả giận.
Cô bị ảnh hưởng từ thuốc tẩy não khi bị bắt tới Cố gia, cho nên trước đây mới không dễ mang thai thôi.
"Con trai chị đã ba tuổi rồi, chị có vấn đề gì chứ." Nguyên Mộng nói xong, lại tốt bụng nhắc nhở, "Tuần này ấy à, ngoài thời gian Phó Hàn Tranh làm việc ra, hai người phải nắm bắt mọi thời gian, tìm mọi cơ hội cố gắng tạo người, hiểu chưa?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com