Trong phòng bệnh, chỉ có một mình Nguyên Sóc đang nằm trên giường, vẻ mặt có chút buồn bã.
Cố Vi Vi nắm tay Tiểu Nguyên Bảo đi vào phòng, thằng nhóc chạy như bay tới bên cạnh cha nó.
"Choa, ngày nào Nguyên Bảo cũng rất ngoan."
"Nguyên Bảo còn tự mình ăn cà rốt nữa."
"Nguyên Bảo đem đồ ăn ngon cho choa đây."
…
Thằng bé vừa nói vừa lục tung cái ba lô chú gấu nhỏ của mình lên, tìm đồ ăn cho cha.
Nguyên Sóc nhìn bé vừa ngoan vừa đáng yêu, liền xoa xoa mái tóc mềm mại của bé.
"Ừm, Nguyên Bảo rất ngoan."
Tiểu Nguyên Bảo cởi ba lô của mình ra, đặt đồ ăn vặt lên giường, từng cái từng cái một.
"Cái này cho cha, cái này cho mẹ, cái này cho vợ, cái này là của Nguyên Bảo."
Cố Vi Vi thấy Nguyên Sóc có vẻ lo lắng, liền hỏi.
"Sư tỷ đâu?"
Nguyên Sóc im lặng một lúc, "Đi rồi."
Cố Vi Vi nhìn biểu cảm của Nguyên Sóc, câu đi rồi này, không phải là đi ra ngoài một lúc.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com