Cô không thể tự mình ra ngoài mua thuốc, cũng không thể gọi người quản lý và trợ lý đi mua giúp được.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể trực tiếp tìm anh mà thôi.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh có chút khó coi, gắp cô cô một chút đồ ăn, im lặng không nói gì.
Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh không trả lời, cô cũng biết rằng anh đã muốn kết hôn sinh con từ sớm rồi, bây giờ cô yêu cầu như vậy, khó tránh khỏi khiến anh không vui.
"Em mới chỉ mười chín tuổi, chưa muốn mang thai sinh con, hơn nữa chuyện như vậy, dù thế nào cũng phải để em có thời gian chuẩn bị tâm lý trước…"
Cô còn phải bận rộn làm rất nhiều chuyện chưa làm được, nếu như đột nhiên xuất hiện một cái bánh bao nhỏ, chuyện gì cũng không làm được nữa.
Phó Hàn Tranh cân nhắc một lát, cô thật sự vẫn còn nhỏ, chưa tới thời điểm có thể mang thai.
"Ăn cơm đi đã, lát nữa tôi cho người đi mua về."
Cố Vi Vi thận trọng quan sát sắc mặt Phó Hàn Tranh, "Anh giận rồi sao?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com