"Tôn huynh đệ!"
Hạ Hầu Thắng dừng bước, đứng trước quầy hàng của Tôn Hằng: "Sao ngươi lại ra muộn như vậy."
Từ lúc Uyên Sơn hết biến hóa tới giờ đã một tháng, hắn sợ Tôn Hằng đã gặp phải bất trắc.
"Là ngươi."
Tôn Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía người tới.
Hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ khi đối phương biết tên của mình, dù sao ở trong Uyên Sơn, địa vị của hắn cũng không thấp, chỉ cần nghe ngóng một chút, là có thể biết được thân phận của Tôn Hằng.
Hắn lập tức chắp tay với người tới: "Còn chưa thỉnh giáo tính danh?"
"Ta quên giới thiệu bản thân, thất lễ rồi."
Hạ Hầu Thắng sờ trán, cười nói: "Tại hạ Hạ Hầu Thắng, là truyền nhân của Thiên Thi Tông."
"Thiên Thi tông?"
Đôi mắt của Tôn Hằng khẽ chuyển động, mắt lộ vẻ suy tư.
Hạ Hầu Thắng khoát tay, nói: "Tiểu môn tiểu phái, lại chỉ có một mình ta, Tôn huynh đệ chưa nghe cũng là chuyện bình thường."
"Không."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com