"Cầu cứu ư?"
Vương Bảo Nhạc dừng lại, cúi đầu nhìn tin tức cầu cứu liên tục nảy lên trong thẻ ngọc cục vực linh võng thật kỹ.
Hắn nghe được nỗi tuyệt vọng, sự điên cuồng vì muốn sống sót và không nỡ xa lìa dương thế từ lời cầu cứu này. Thậm chí, lúc Vương Bảo Nhạc xem xét thật kỹ thì vị bách tử Liên bang kia vẫn liên tục khóc lóc van nài, không tiếc hứa hẹn đủ điều, nhưng từ đầu chí cuối cũng không thấy ai trong nhóm đáp lại.
Dù sao thì cục vực linh võng cũng bị hạn chế phạm vi, e là hiện tại chỉ có Vương Bảo Nhạc là tu sĩ Liên bang duy nhất ở cùng khu vực với bách tử Liên bang này mà thôi.
"Phương Mộc à..."
Vương Bảo Nhạc thì thào, trong đầu nhớ tới bộ dạng của một thanh niên. Hắn và người này cũng không thân quen gì, tối đa cũng chỉ là sơ giao mà thôi. Thậm chí, trong đợt tập huấn bách tử Liên bang năm đó, đối phương còn hè nhau với một đám người muốn đánh lén mình.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com