Không đếm xỉa gì tới việc tu sĩ mặt chữ điền nọ bỏ chạy, dù tốc độ của hắn ta có nhanh đến đâu đi chăng nữa thì sắc mặt của Vương Bảo Nhạc cũng không hề thay đổi, chỉ thấp giọng lên tiếng, thốt ra hai chữ Thi Nhan.
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng nói ra hai chữ này, đám khói đen đang giăng kín trong thế giới này đột nhiên quay cuồng, chỉ trong nháy mắt đã bộc phát rồi lan ra xung quanh khiến cho mặt đất bị bao phủ nay đã lộ ra.
Nhưng mặt đất vừa lộ ra không còn là bia mộ nữa mà hóa thành mặt phẳng như thủy tinh, giống hệt như một chiếc gương.
Xung quanh chiếc gương này vẫn đang liên tục mở rộng, gần như chỉ trong nháy mắt đã vượt xa vị trí của tu sĩ mặt chữ điền đang bỏ chạy khiến cho tâm thần của hắn ta chấn động dữ dội, hoảng sợ không thôi. Một cỗ nguy cơ sống chết vô cùng mãnh liệt khiến cho hai mắt vốn đỏ ngầu của hắn lúc này như muốn nhỏ cả máu.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com