Vương Bảo Nhạc rất tin tưởng trực giác của Triệu Nhã Mộng. Dù sao thì cô ấy cũng là linh thể trời sinh khiến cho bản thân cô có linh cảm và trực giác hơn hẳn người thường nên lúc này, Vương Bảo Nhạc vừa cảnh giác vừa âm thầm nhích ra xa khỏi đối phương một chút.
May mà ở đây đông người, Vương Bảo Nhạc làm thế cũng không quá mức rõ ràng. Sau khi âm nhạc xung quanh dần tắt đi thì lại có tiếng cười vọng đến từ bốn phương.
Tiếng cười đó rất lớn khiến bốn phương rung chuyển, đồng thời lại có một cỗ uy áp ập đến khiến cho mọi người ở đây lặng ngắt như tờ, sau đó đồng loạt nhìn sang.
Lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao ráo, tướng mạo tuấn lãng có nét giống Lâm Thiên Hạo. Người này mặc một bộ trường bào rộng rãi, tóc dài rũ sau lưng, mắt sáng như sao, tỏa ra một cỗ mị lực rất đặc biệt.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com