Cơn đau đớn dữ dội truyền từ cơ thể lên não bộ, khiến gã chỉ muốn hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc.
Gã gào thét không ngừng, trông mong hộ vệ và người hầu đến cứu mình. Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, cả căn biệt viện này lại trống không, chẳng thấy bóng dáng một ai hết.
Cuối cùng Chu Trọng Bát cũng phát sợ, gã chẳng màng đến hai chân đang đau đớn của mình, vừa lê lết sang bên cạnh vừa kêu khóc: "Phi Tuyết, Phi Tuyết, nàng tha cho ta đi! Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù sao ta với nàng cũng đã bái đường thành thân, nàng giết ta rồi, nàng... nàng sẽ thành quả phụ. Ta xin nàng, cầu xin nàng hãy tha cho ta đi!"
Nạp Lan Phi Tuyết chầm chậm đi tới trước mặt gã, trên gương mặt trắng bệch nở nụ cười quỷ quái khiến người khác rùng mình: "Ngươi yên tâm đi, Chu Trọng Bát, sao ta nỡ giết ngươi chứ!"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com