Trước khi quen biết tên khốn Hề Nguyệt kia, Dục ca ca chưa bao giờ đối xử với ả như thế! Coi ả như không khí như vậy!
Phải chi tiện nhân kia có thể mau chóng biến mất thì tốt rồi!
Nghĩ đến đây, Phụng Liên Ảnh chau mày đau khổ rên rỉ, níu lấy ống tay áo của Nhiếp Cẩm Thần nói với giọng bi thương: "Đại sư huynh, từ nhỏ đến lớn muội chưa từng phải chịu nhục nhã thế này, đặc biệt là tên ranh Hề Nguyệt kia, hắn… hắn thân là đàn ông mà lại muốn quyến rũ Dục ca ca. Thậm chí hắn còn bắt muội quỳ lạy xin lỗi hắn… muội không chịu làm theo thì bọn họ lại định giết muội!"
"Bọn này ăn phải gan hùm rồi!" Nhiếp Cẩm Thần nghe thế thì hết sức tức giận, sát khí trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Thế nhưng, hắn còn chưa nói xong thì đã cảm giác được một luồng dao động linh lực cực mãnh liệt xen lẫn cơn thịnh nộ cuồn cuộn ngất trời đang hừng hực bùng cháy trong không gian bí cảnh.
Bên tai vang lên giọng nói tựa Tu La của Nam Cung Dục: "Các người đang làm gì vậy hả?!"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com