Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Miêu Kỳ Phong mới chịu dừng.
Nhưng anh vẫn không nỡ rời khỏi sự ấm áp chặt chẽ của cô.
Hai người kề sát vào nhau như hai đứa trẻ sinh đôi, nặng nề ngủ thiếp đi.
…
Sáu giờ sáng.
Đồng hồ sinh học chuẩn xác khiến Miêu Kỳ Phong vừa chợp mắt đã tỉnh giấc.
Phản ứng đầu tiên của anh sau khi ngủ dậy là cảm giác đau đầu sau cơn say, cậu nhỏ thì bị kẹp chặt đến phát đau.
Anh chống tay lên giường định ngồi dậy, nào ngờ tay lại đụng phải một làn da mềm mịn, anh khựng lại trong chốc lát rồi vô thức nắn bóp một chút.
"Á… Đau…"
Một giọng nữ rên rỉ vì đau vang lên.
Giọng nói này rất quen thuộc trong trí nhớ anh, nhưng không lạnh lùng, trong trẻo như ngày xưa mà lại khàn khàn, chứa đựng mấy phần hờn dỗi.
Miêu Kỳ Phong sững người, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com