Sau khi ổn định chỗ ngồi, các bà mẹ và các bé xung quanh đều đã bắt đầu gói bánh ú, khung cảnh rất náo nhiệt. Duy chỉ có bàn của Tiểu Miêu Miêu và Hạ Lâm là trông có vẻ hiu hắt. Bốn người ngồi trước chiếc bàn nhỏ, không ai có động tác gì cả.
Tiểu Miêu Miêu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ra xung quanh, rồi lại nhìn Hạ Kỳ ngồi bên cạnh mà nói: "Thất cách cách, anh có biết gói bánh ú không?"
Hạ Kỳ bình thản đáp lời: "Anh không biết."
"Hở?" Tiểu Miêu Miêu không lường trước được rằng Hạ Kỳ lại không biết gói bánh ú.
Trong nhận thức của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ biết tất cả mọi thứ, cái gì cậu cũng biết hết. Ở trong lòng cô bé, hình tượng của cậu rất vĩ đại, là một người có thể làm mọi thứ. Bây giờ nghe thấy Hạ Kỳ không biết gói bánh ú, Tiểu Miêu Miêu thất vọng cúi đầu xuống.
Một bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên chạm vào đầu cô bé, Tiểu Miêu Miêu ngơ ngác ngẩng đầu lên. Cô nhóc vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đen tràn ngập cưng chiều và ấm áp của Hạ Kỳ.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com