"Không phải là như anh nghĩ đâu..." Cô lấy tay dụi mắt, không cho Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy nước mắt rơi: " Em giết người rồi... Đại Bạch..."
Kỷ Dạ Bạch sững người.
"Em sợ sẽ làm liên lụy đến anh... Anh, anh đi nhanh lên..." Cô khóc nức nở quặn thắt ruột gan, bờ vai gầy yếu run run từng hồi.
"Cái gì mà giết người? Nói rõ ràng ra xem nào!" Kỷ Dạ Bạch nhíu mày.
Ninh Hề Nhi vừa nấc lên đứt quãng vừa kể lại chuyện nhà họ Ninh tống cô ra nước ngoài, chuyện Lục Thanh Hà sai người giam giữ trông chừng cô.
"Em không muốn giết của cô ta... Em thật sự không muốn, thế nhưng, thế nhưng mà..." Bờ môi cô trắng bệch cứng đờ vì lạnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh tỉnh táo hơn cô rất nhiều, hắn cầm chặt tay của cô, để nhiệt độ nơi lòng bàn tay ủ ấm cho cô.
"Có anh ở đây, đừng sợ."
Hắn dẫn cô bước vào căn nhà kia, để cho Ninh Hề Nhi nấp phía sau lưng hắn.
Bước qua thử bắt mạch Lục Chanh, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com