Đề nghị của cô làm Kỷ Dạ Bạch giật mình.
"Đồ ngốc, em có biết bỏ trốn là gì không?" Hắn chế giễu.
Ninh Hề Nhi chớp mắt, "Chính là hai người chúng ta xách túi tiền cao chạy xa bay…"
Cốp, đầu cô bị hắn gõ một cái, không đau nhưng Ninh Hề Nhi cảm thấy hơi tủi thân, "Sao anh lại đánh em?"
"Bởi vì em ngốc!" Kỷ Dạ Bạch không chút khách khí nói, "Chúng ta bỏ trốn rồi, trước tiên không nói đến người nhà và bạn bè, em yên tâm về anh đến vậy hả? Ngộ nhỡ anh bắt nạt em thì sao?"
"Anh sẽ không như vậy!"
"Ngộ nhỡ anh thích người khác thì sao?"
"Anh sẽ không như vậy!"
"Ngộ nhỡ anh hối hận, vứt bỏ em thì sao?"
"Anh sẽ không như vậy!"
Sự kiên định của cô nhóc này làm Kỷ Dạ Bạch thích thú, "Sao em biết anh sẽ không như vậy?"
Ninh Hề Nhi nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của mình vào hắn, "Bởi vì, anh là Kỷ Dạ Bạch mà."
Thịch.
Trái tim hắn bỗng đập mạnh một cái.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com