"Đều là đun sôi, nhưng mùi vị lại không giống nhau."
"Tôi thích xào chín đồ ăn ở ngoài rồi mới bỏ vào, mì không được nhừ quá, nếu không sẽ mất độ dai. Thường thì đun lửa lớn đến khi chín là bắc nồi xuống. Mì tôi nấu hơi nhiều dầu, có lần anh tôi ăn mì của tôi nấu, vì ăn vội quá mà nóng bỏng cả miệng, mấy ngày liền anh ấy không thèm để ý đến tôi."
"Tôi hỏi cô cách làm à?" Cố Hạo Đình trầm giọng hỏi.
Tô Tiểu Miêu nghẹn họng, cô vẫn nên giữ lại chút nước bọt để bảo vệ tim phổi thì hơn, đỡ bị tên đàn ông mặt lạnh này làm cho toàn thân kiệt sức.
Điểm Điểm ăn hết mì thì cũng truyền nước xong. Cậu bé ăn xong liền buồn ngủ, mắt cứ díp lại, dường như chỉ một giây sau là hai mắt sẽ nhắm lại. Song Điểm Điểm lại bò vào lòng Tô Tiểu Miêu, túm chặt tay áo cô, hệt như sợ cô đi mất.
Tô Tiểu Miêu vừa đặt Điểm Điểm xuống giường, cậu bé lại mở mắt ra, lo lắng hỏi: "Cô lại muốn đi sao?"
"Cô không đi, cháu yên tâm ngủ đi." Tô Tiểu Miêu dỗ dành.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com