Hắn muốn nhận thua, không biết có còn kịp hay không. Hắn yêu cô, yêu quá đậm sâu. Mà cô chỉ coi hắn là một kẻ qua đường trong sinh mệnh.
Cô không cầu xin ai, không cúi đầu trước ai, cũng không mắc nợ ai. Cô như gió xuân man mác khiến lòng người luyến lưu, lại phóng khoáng một đi không trở lại. Cô chưa từng dừng lại dù chỉ trong giây lát. Nếu hắn nhận thua, có lẽ sẽ chỉ càng khiến cho cô khinh thường thôi đúng không?
Cô ngang bướng, hắn phải càng ngang tàng, đó mới là lý tưởng của một người đàn ông. Sống ở trên đời phải đội trời đạp đất, vì nước nhà, vì vợ con, chứ không phải để cho người con gái mình yêu liều mình cố gắng.
*
Cả đêm ấy, Hoắc Vi Vũ không sao ngủ được.
Không biết Cố Hạo Đình cắn thuốc hay là đè nén tinh lực nhiều ngày…
Cô cũng không nhớ là bảy hay tám lần nữa. Trừ xương cốt mềm nhũn như tan ra thành từng mảnh thì khắp nơi trên người cô đều là vết cắn của người đàn ông kia. Tình cảnh của cô đêm nay đúng là nước sôi lửa bỏng.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com