Hoắc Vi Vũ im lặng, bởi những gì Cố Hạo Đình nói là sự thật. Nếu không phải hắn đã sắp xếp từ trước thì hôm nay sau khi uống xong cốc nước kia, cô đã mất đi trong sạch với Duật Nghị rồi. Chỉ cần kẻ khác rắp tâm làm hại thì cô không thể nào phòng bị được. Thế nhưng nếu như tương lai có một ngày cô nhất định phải lấy Duật Nghị thì sao?
Vậy thì cô phải mang theo con của Cố Hạo Đình, để đứa bé ấy gọi Duật Nghị là ba. Đến lúc đó Duật Nghị phải làm sao? Cố Hạo Đình phải làm sao? Và cô, cô phải làm gì bây giờ? Cô vẫn không thể qua được cửa ải lương tâm.
Duật Cẩn độc ác hơn Hoắc Cương Liệt rất nhiều. Hoắc Cương Liệt còn suýt nữa đã hại chết cô, bắt cô phải chịu bao nhiêu dằn vặt về tâm hồn, huống chi là Duật Cẩn.
Cô rất, rất, rất không muốn con mình phải nối gót mình giẫm vào vết xe đổ ấy.
"Để sau rồi mình nói tiếp chuyện này có được không anh?" Hoắc Vi Vũ dịu giọng.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com