Hoắc Thuần tái mặt, nói nhỏ: "Tôi đâu có dụ dỗ anh. Anh cũng tự cao tự đại quá rồi đấy."
Duật Nghị cười đáp trả: "Đúng là không dụ dỗ, vì nhìn cái mặt giả đó của cô là thấy buồn nôn rồi, đập mặt xây lại còn xấu như thế, chẳng hiểu lúc chưa động dao kéo thì ma chê quỷ hờn tới mức nào nữa. Chắc tôi phải chụp ảnh đăng lên cho bạn bè xem, nếu không sau này anh em tôi bị cô lừa, không hứng nổi nữa thì biết làm sao?"
Hoắc Thuần: "…"
Duật Nghị giơ điện thoại lên nhắm ngay mặt Hoắc Thuần.
Cô ả quay sang nhìn Tần Diệu Ni với ánh mắt cầu cứu. Duật Nghị mà đăng ảnh cô ta lên mạng thật thì sau này cô ả đừng hòng chơi bời giới quyền quý nữa.
Tần Diệu Ni lập tức kéo Hoắc Thuần ra sau lưng, cười hòa giải: "Mong điện hạ giơ cao đánh khẽ, Tiểu Thuần chưa hiểu chuyện, cãi nhau với chị nó theo thói quen thôi ấy mà."
Duật Nghị sầm mặt, nghiêm nghị nói: "Thế thì từ hôm nay bỏ thói quen đó đi."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com