webnovel

Chương 32: Con đường ám khí

Éditeur: Nguyetmai

"Đánh giá chiến đấu: cấp A, bạn đã hiểu sâu hơn về Cửu Cung Bát Quái Kiếm…. Bạn đã hiểu sâu hơn về Liễu Diệp Phi Đao."

Ngay khi nhị trại chủ hoàn toàn tắt thở, lời nhắc của hệ thống vang lên liên tục:

"Giết chết nhị trại chủ của Hắc Phong Trại, nhận được 150 điểm anh hùng, nhận được 50 điểm danh vọng giang hồ. Điểm anh hùng : 1050, điểm danh vọng giang hồ: 150."

"Hoàn thành nhiệm vụ 'Cơn giận dữ của Hắc Phong Trại'! Nhận được sự kính yêu của thôn Tô Hà, người lái đò thôn trưởng đã báo cáo chuyện ở đây cho Phủ LệnhPhủ lệnh của Thành thành Cô Tô, tăng 150 điểm danh vọng!"

"Hãy về Thành thành Cô Tô, tìm Phủ LệnhPhủ lệnh của Thành thành Cô Tô để nhận tiền thưởng là hai ngàn nghìn lượng bạc."

Cuối cùng nhiệm vụ cũng kết thúc…

Khai Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm!

Mặc dù không xuất hiện phần thứ ba, Boss lớn nhất của Hắc Phong Trại không ra mặt, nhưng hắn cũng đã thỏa mãn rồi.

Boss lớn nhất của Hắc Phong Trại là võ lâm cao thủ ở cảnh giới Tạo Hóa, những tên Boss nhỏ với nội lực thấp này không thể sánh bằng được, chỉ cần là NPC đã đạt đến cảnh giới Tạo Hóa thì đều có bản lĩnh riêng, đúng như cái gọi là lấy một địch mười, hắn nhảy vào thì chẳng khác nào nộp mạng.

Nhưng Khai Tâm cũng rất buồn bực…

Giết chết nhị trại chủ, nhận được đánh giá chiến đấu cấp A chính hiệu, nhưng lại không nhận được phần thưởng để tăng tiến cảnh giới võ học như trong dự liệu.

Đùa gì chứ!

Mất công hắn đọ sức với nhị trại chủ để ép hắn ta phải dùng hết toàn bộ thực lực, không ngờ hệ thống lại chỉ tăng cấp bậc hai môn võ học lên một cách tượng trưng như vậy, khác hoàn toàn với đãi ngộ khi xử lí lý được trộm mộ.

Tuy rằng phiền muộn, nhưng Khai Tâm vẫn không quên tìm chiến lợi phẩm trên người nhị trại chủ và cúi đầu xem xét cấp bậc võ học của mình. Dù cảnh giới không tăng, nhưng trong lúc chiến đấu, hắn lĩnh ngộ ra được đôi chút khi đối đầu với nhị trại chủ và đám sơn tặc. Khai Tâm vẫn khắc sâu cái cảm giác tốc độ của mình bỗng tăng nhanh, rõ ràng cảm giác này là…

Quả nhiên!

Trong khi chiến đấu với nhị trại chủ, Cửu Cung Bát Quái Kiếm đã tăng lên đến tầng thứ mười, những gì lĩnh ngộ được khiến cấp bậc lên đến cấp 93.27.;

Liễu Diệp Phi Đao cũng nhận được một lời nhắc: "Con đường của ám khí không hẳn là cách làm của kẻ yếu! Có đôi khi cũng cần caản đảm và lực lượng mạnh mẽ để đối kháng trực diện với kẻ địch, bạn đã làm được rồi! Liễu Diệp Phi Đao đột phá đến tầng thứ mười!"

Cộng thêm "Thiếu Lâm Trường Quyền", Khai Tâm đã có ba môn võ đạt đến tầng thứ mười, hai nhiệm vụ lần này khiến hai môn võ cũng lên tầng thứ mười, có thể nói là thu hoạch vô cùng phong phú.

Biểu cảm vui vẻ của Khai Tâm khiến mấy người Tây Môn THanh Thanh đoán được phần nào…

"Chúc mừng Khai Tâm sư huynh!"

"Khao đi."

Mặc dù sự hi sinh của Huyền Côn và Tuyền Phong Tiểu Lý khiến mọi người cảm thấy tiếc nuối, nhưng những chiến lợi phẩm thu được trên đường đủ để người khác phải ngạc nhiên, chỉ tính bạc đã đến hơn sáu nghìàn lượng, ngoài ra còn nhận được mấy thanh đao, kiếm khá tốt.

Thấy mọi người lấy hết bạc ra khỏi túi đưa đến trước mặt mình, Khai Tâm nhếch đuôi lông mày, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt họ: "Chia làm bảy đi, phần của ta đưa cho Tuyền Phong Tiểu Lý và Huyền Côn… Không có sự trợ giúp của mọi người thì ta cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy được."

"Khai Tâm sư huynh, nếu huynh tôn trọng chúng ta, thực lòng nhận mấy huynh đệ này thì đừng nói như thế. Huynh cất bạc đi, nếu chúng ta mà nhận tiền của huynh thì khác gì mua bán?" Thương Lang nhanh mồm nhanh miệng nói.

Tây Môn Thanh, Càn Khôn Tử lúc đầu hơi sững sờ, sau khi nghe xong cũng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, Khai Tâm sư huynh, sau này chúng ta gặp được chuyện gì cần huynh giúp đỡ thì cũng phải trả thù lao chắc?"

"…"

Khai Tâm cười khổ một tiếng, không biết phải phản bác thế nào.

"Nói đến tiền là tình cảm đi xuống đấy nhé, Khai Tâm sư huynh cứ nhận lấy đi!"

"Đúng vậy, Tuyền Phong Tiểu Lý và ca caanh trai ta đã nhận được tin rồi, đang chờ chúng ta đến Ngọc Môn Lâu uống rượu kia kìa."

"Được!"

Khai Tâm cũng không nhiều lời nữa, cất bạc vào túi Càn Khôn, cùng với áo giáp, đao, một cái túi Càn Khôn khác, một bản bí tịch võ lâm, chút vàng bạc lấy trên người nhị trại chủ cũng cho cả vào mà không kịp xem xét.:

"Đi! Đi uống rượu!"

"Ha ha!"

"Đi thôi!"

Bốn người Tây Môn Thanh vỗ tay cười rồi hưng phấn đi theo.

Thành Cô Tô, dưới Ngọc Môn Lâu, hai người đã sống lại ở Miếu Quan Công gặp đám người Khai Tâm vừa về đến thành, tất cả hẹn gặp nhau, bước vào Ngọc Môn Lâu dưới những ánh mắt tò mò và ao ước của vô số người đi đường.

Ngọc Môn Lâu khá nổi danh ở Thành thành Cô Tô!

Có lẽ có người không biết Lam Sam Quân Tử Kiếm, nhưng không ai là không biết Ngọc Môn Lâu lấy bạch ngọc làm bậc thềm, lấy vàng bạc làm bát, lan can được làm bằng ngọc điêu khắc, có người đẹp tiếp khách, từ đằng xa đã thấy được sự xa hoa, những cửa hàng xung quanh trở nên ảm đạm hẳn đi.

Nhưng từ khi Ngọc Môn Lâu khai trương đến nay, rất ít người chơi vào đó.

Không vì cái gì khác cả…

Loại trà rẻ nhất của Ngọc Môn Lâu là Thiết Quan Âm, một bình nhỏ đã năm trăm lượng bạc, đó là tiêu chuẩn thấp nhất!

Với một người mới chơi, mỗi ngày đi tới đi lui cũng chỉ kiếm được một, hai trăm lượng bạc, nếu cạnh tranh kịch liệt thì còn ít hơn nữa, thậm chí thu không đủ tiêuchi.

Vì thế, vẫn rất ít người có thể bước lên bậc thềm của Ngọc Môn Lâu.

Có người chơi vào đó thì cũng sẽ nhanh chóng đồn ra khắp phố lớn ngõ nhỏ của Thành thành Cô Tô…

Thế là, tin tức Lam Sam Quân Tử Kiếm cùng sáu người chơi khác vào Ngọc Môn Lâu uống rượu nhanh chóng bị những người chơi khác biết được và lan truyền ra.

Không ít người đi tìm hiểu thân phận và tin tức của sáu người kia.

"Sư đệ, Huyền Côn, chén thứ nhất này, chúng ta mời hai người trước!"

Khai Tâm đứng gần cửa sổ, chân thành bưng chén rượu lên: "Ta cạn ly trước!"

Dứt lời, hắn ngửa cổ uống hết!

Uống hết một chén rượu mạnh, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, sau khi hít sâu một hơi, hắn cảm giác cả người cũng nóng lên, cười ha ha một tiếng: "Rượu ngon!"

Những người khác cũng đứng lên cạn ly.

Sắc mặt của Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý vẫn như bình thường, nhưng họ vẫn cảm thấy loại rượu này rất mạnh!

"Mạnh lắm đó!"

"Ừm."

Nhưng những người khác thì không lợi hại được như vậy.

"Ôi má ơi, rượu này… Ôi… Cay quá… Nước… Có nước không…"

Dù sao Huyền Côn, Huyền Trọng vẫn còn là sinh viên, còn khuyết thiếu kinh nghiệm, sảng khoái uống một ngụm rồi suýt thì phun ra, còn kém hơn cả Khai Tâm, mặt và cổ đỏ rực như muốn phun ra lửa. Hai người vừa lau nước mắt vừa lè lưỡi thổi phù vừa đi tìm nước, khiến mọi người cười ầm lên.

"Có uống nổi không đấy?"

"Vừa rồi đệ gọi rượu mạnh hùng hổ lắm cơ mà, bây giờ sao vậy… Ha ha ha ha!" Tuyền Phong Tiểu Lý cười mỏi cả miệng.

"… Đệ đệEm trai của ta… gọi đấy chứ…"

Cuối cùng cũng có người bưng nước đến cho Huyền Côn, cậu ta trợn trắng mắt cãi lại, nhưng màu đỏ trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất.

Trên bàn ăn, Khai Tâm nói về những điều mình cảm thấy tâm đắc trong quá trình tu luyện cảnh giới, đưa bầu không khí của tiệc rượu lên cao trào!

Sau ba lượt rượu, hai huynh đệ Huyền Côn, Huyền Trọng say bí tỉ, ngã xuống đất không bò dậy nổi…

Càn Khôn Tử và Thương Lang dù rằng không chui xuống gầm bàn, nhưng cũng không khá hơn là bao, chút nữa thì coi người đẹp hầu rượu bên cạnh thành gối ôm.

Chỉ có Khai Tâm, Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh còn ngồi nguyên trên bàn.

Nhìn thức ăn trên bàn, Tuyền Phong Tiểu Lý rất là đau lòng: "Một bữa ăn hai ngàn nghìn ba trăm lượng bạc, thật là cắt cổ… Ợ… Lần sau có đánh chết cũng không đến nữa… Đù, hết bố nó tiền…"

Tuyền Phong Tiểu Lý không ngừng lầm lẩm bẩm, miệng toàn mùi rượu.

Người duy nhất tỉnh táo là Tây Môn Thanh bỗng đổi chủ đề: "Khai Tâm sư huynh, bây giờ huynh cách cảnh giới Xuất Nhập không xa đâu nhỉ?"

Cảnh giới nội lực?

Khai Tâm hơi ngẩn ra, hắn bỗng nhớ ra rằng mấy hôm nay hắn không hề để ý đến tốc độ tăng trưởng của nội lực.

Liễu Diệp Phi Đao đã tăng lên mấy cấp, sắp bước vào cảnh giới Tông Sư cùng với Cửu Cung Bát Quái Kiếm, hẳn là nội lực cũng tăng lên đáng kể rồi…

Chapitre suivant