"Vậy thì, chị Lan à, chị có nhớ ngài Văn hay không?"
Cách mà Tịch Hạ Dạ hỏi rất thẳng thắn giống như cơn gió lạnh thổi qua một rừng cây phẳng lặng như tờ. Nhưng, câu hỏi của cô lại như gió mạnh trên biển cả. Ảnh hưởng lớn đến mức tạo ra vô số cơn sóng hỗn loạn, to lớn!
Đôi mắt của chị Lan trợn tròn và cơ thể khẽ run rẩy. Chị ấy há hốc miệng kinh hoảng nhìn Tịch Hạ Dạ bằng ánh mắt sợ hãi và người kia thì quan sát hết từng chút động tác nhỏ vào mắt.
Chị Lan lắc đầu sau đó. "Tôi không biết. Tôi không biết bất kỳ ngài Văn nào cả!"
"Thật sao? Nhưng em đã từng gặp ngài Văn trước đây đây, và em nghe nói… à, em nghĩ chị đã biết rồi." Tịch Hạ Dạ cố gắng nắm bắt thêm điều gì đó từ chị ấy.
"Tôi không nhớ, tôi không nhớ bất cứ gì cả. Làm ơn quay về và đừng bao giờ đến đây nữa. Bây giờ tôi đang cảm thấy rất mệt mỏi." Chị Lan quyết định đến giờ chị ấy phải đi rồi.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com