Ôn Thư Ninh, cô Hai nhà họ Ôn đang mặc một bộ âu phục nữ. Eo nhỏ chân dài, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, mái tóc dài được tạo kiểu cẩn thận tỉ mỉ, khí chất điềm tĩnh, không nói hết được vẻ quyến rũ: "Thật xin lỗi cô Mạc! Người làm trong nhà không hiểu phép tắc."
Mạc Băng lấy túi xách tay che trước ngực, có hơi nhếch nhác, nhưng không mất phép lịch sự tối thiểu: "Không sao."
"Quần áo cô cũng bị bẩn rồi." Ôn Thư Ninh mỉm cười dịu dàng, đuôi mắt cong lên, thoáng vơi đi vẻ sắc bén thường ngày, "Nếu như cô không chê, tôi có thể dẫn cô đi thay một bộ đồ khác."
Mạc Băng do dự, cô không mấy yên tâm khi để Khương Cửu Sênh đi một mình tới nhà kính trồng hoa.
Vẻ mặt Khương Cửu Sênh rất bình thản: "Chị đi thay đồ trước đi."
Mạc Băng gật đầu: "Vậy lát nữa chị sẽ đi tìm cô." Sau khi nói chuyện với Khương Cửu Sênh xong, cô xoay người đối mặt với Ôn Thư Ninh, giọng điệu khách khí: "Vậy làm phiền tổng giám đốc Ôn quá."
"Không phiền."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com