Ở đây, Mã Hạo Đông đã trải đệm, chiếu xong thì vỗ vỗ nói: "Ở đây nè Thiên Thiên, em ngủ sớm đi!"
Tiêu Vũ Thiên không nói gì, lặng lẽ cởi giày, vào lều, ngồi xuống.
Ban đêm ở đảo gió biển thổi lồng lộng, không khí mát mẻ, ngủ trong lều trại, cảm giác khá tuyệt vời.
Trên đỉnh lều trại còn có cửa sổ có thể mở ra. Bọn họ nằm trong lều có thể ngắm được bầu trời đêm.
"Thiên Thiên, chừng nào em mới chịu về nhà với anh?" Bỗng dưng Mã Hạo Đông hỏi.
Tiêu Vũ Thiên kinh ngạc: "Về nhà hả? Là ý gì?"
"Em nghĩ xem đây là ý gì, ý anh là về nhà gặp người lớn đó."
"Anh đùa hả! Chúng ta mới quen nhau được mấy ngày thôi mà?"
Tiêu Vũ Thiên cảm thấy, chắc chắn là Mã Hạo Đông đang nói đùa. Hai người vừa mới xác định quan hệ thôi, mà anh ta đã bàn đến chuyện đến nhà gặp cha mẹ hai bên. Thật đúng là không hợp lý chút nào.
"Chúng ta đã quen nhau mấy năm rồi, nói đúng hơn, anh đã biết em mấy năm rồi."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com