"Tất nhiên là được rồi, tụi con còn có thể trở thành bạn bè và cùng nhau chơi đùa nữa."
Thấy con trai thích thú như vậy, Cảnh Hi gõ nhẹ vào mũi của con, nói: "Được rồi, con ngủ sớm đi. Ngày mai mẹ sẽ gọi con dậy, chúng ta cùng nhau đi."
"Dạ, mẹ ngủ ngon, ba ngủ ngon." Tiểu Thiết Ngưu nói xong liền nhắm mắt và ngoan ngoãn đi ngủ.
Mặc Ngự Thiên nằm trên giường, nghe thấy Tiểu Hi muốn đưa Tiểu Thiết Ngưu đi đến vương cung thì đột nhiên có chút căng thẳng.
"Tiểu Hi, cô định đưa Ngưu Ngưu đến vương cung thật sao?"
"Không, tôi đến bệnh viện. Vương tử nhỏ đang nằm viện, tôi phải đến đó chăm sóc cậu bé."
Mặc Ngự Thiên biết vậy thì không hỏi nữa. Nhưng trong lòng hắn có chút lo lắng, lo rằng Tiểu Thiết Ngưu bị nhận ra thì phải làm sao?
Tiểu Thiết Ngưu chính là bé Táo, mà bé Táo thì lại có khuôn mặt giống hệt Hoắc Vân Thâm, cha của nó.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bé Táo sẽ rời xa hắn, Mặc Ngự Thiên thật sự không đành lòng.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com