Thấy tình cảm của bọn họ tốt như vậy nên Cảnh Như Nguyệt cũng an tâm.
Hoắc Vân Thâm và Hứa Hi Ngôn từ phòng ngủ đi ra thì sắc trời cũng gần chạng vạng tối.
Hai người vừa xuống lầu, liền ngửi thấy hương thơm của thức ăn thì liếc mắt nhìn nhau, là ai đang nấu cơm thế?
Họ chạy xuống lầu nhìn qua một lượt, thì ra là mẹ đang ở trong phòng bếp đeo tạp dề chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
"Mẹ! Mau bỏ xuống đừng làm gì nữa! Sao mẹ lại phải tự mình nấu cơm chứ? Để con làm, để con làm!"
Hứa Hi Ngôn chạy tới muốn cướp cái muỗng trong tay mẹ mình, nhưng Cảnh Như Nguyệt lại không cho: "Tụi con mau đi nghỉ ngơi đi, để mẹ làm cơm cho, chắc hẳn đã rất lâu con không được thưởng thức tài nấu ăn của mẹ rồi!"
"Mẹ..." Một câu nói thôi mà khiến Hứa Hi Ngôn suýt nữa đã rơi nước mắt.
Đã rất nhiều rất nhiều năm cô chưa được thưởng thức món ăn mẹ tự tay nấu, cô còn cho là cả đời này mình cũng không ăn được nữa.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com