Sau khi Nguyên Bảo mở mắt nhìn thấy mẹ thì cậu bé cũng yên tâm hơn nhiều. Cậu bé cảm giác trên cánh tay bị băng bó rất khó chịu nên muốn thò tay gãi.
"Con đừng gãi. Con có biết tay mình bị thương không hả?"
Tiêu Vũ Thiên lập tức giữ tay cậu bé lại.
Nguyên Bảo nghe lời không gãi nữa mà mở to mắt nhìn mẹ, lại nhìn dì xinh đẹp bên cạnh.
Tiêu Vũ Thiên bảo con chào "dì" Hứa Hi Ngôn, cậu bé liền chào theo.
Thấy mẹ muốn khóc, Nguyên Bảo hiểu chuyện an ủi: "Mẹ, Nguyên Bảo không đau, Nguyên Bảo là đàn ông bị thương một chút cũng không sao."
Nghe con trai năm tuổi an ủi mình như vậy, Tiêu Vũ Thiên lại đau lòng rơi nước mắt. Cô thật xúc động khi thấy con hiểu chuyện như vậy.
Hứa Hi Ngôn ở cùng Tiêu Vũ Thiên trong phòng bệnh mãi cho đến khi cậu bé ngủ thiếp đi.
Văn Lan Anh hỏi thăm cô y tá, biết được số phòng bệnh của người đã cứu cháu mình. Bà quay lại nói cho Tiêu Vũ Thiên biết: "Con đi mua ít đồ đến thăm và cảm ơn người ta đi."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com