Tiểu Hà được người dìu đến, mặt mũi trắng xanh quỳ dưới đất, cả người run lẩy bẩy.
"Ngươi là Tiểu Hà?" Giọng Đức công công the thé hỏi.
"Nô tì là Tiểu Hà." Tiểu Hà cúi đầu, trán chạm đất, trong giọng nói trần đầy sự sợ sệt.
Đức công công tiếp tục hỏi, "Ngươi từng đến thư viện Lâm An?"
Tiểu Hà run lẩy bẩy, "Chưa từng."
Đức công công nhìn Minh Khâm.
"Giờ ngọ ba khắc hôm nay, ngươi có cầm hộp cơm đi vào thư viện, ngươi nhìn thấy Tiểu hoàng tử đứng một mình bên cạnh khu luyện võ của thư viện. Lúc đó ta cho rằng ngươi phụng mệnh đem điểm tâm cho Tiểu hoàng tử, nên không để ý đến."
Minh Khâm nói rõ ràng thời gian và địa điểm, lại làm sạch được hiềm nghi của mình.
Người Tiểu Hà run càng dữ dội hơn.
Cả đại điện yên tĩnh.
Cuối cùng, Tiểu Hà không chịu được sự chèn ép đó, liền bật khóc cầu cứu.
"Bệ hạ tha mạng, nô tì không biết gì hết, nô tì không biết trong điểm tâm đó có độc. Bệ hạ tha mạng..."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com