webnovel

Điều ước

Auteur: NgoSum
Sports, voyage et activités
Terminé · 7.5K Affichage
  • 3 Shc
    Contenu
  • audimat
  • N/A
    SOUTIEN
Synopsis

Chapter 1Chương 1

Ông Phan đã ngoài ba lăm, cưới vợ được gần bốn năm, quan hệ tình dục bình thường nhưng vẫn chưa có con đầu lòng, người nhà khuyên hai vợ chồng ông nên đi khám sức khỏe, hai người ừ à đồng ý.

Ngày vợ chồng ông đi khám cảm xúc không khỏi thất vọng, vợ ông sức khỏe bình thường còn ông lại mắc bệnh tắc nghẽn ống dẫn tinh không thể có con.

Vượt lên tất cả, tiến hành phẫu thuật chạy chửa đủ nơi cuối cùng vợ ông cũng có thai đứa con đầu tiên của hai người.

Tháng 3 năm Nhâm Ngọ, gia đình nhà họ Phan chào mừng thành viên mới, là một thiên thần đáng yêu, đứa nhỏ mà gia đình không ngừng mong mỏi nhiều năm.

Nhưng đã tạo ra sự sống sao lại tồn tại kiếm khuyết.

-----------------------

Một bệnh nhân bị bệnh viêm phổi bẩm sinh có thể sống được bao lâu?

Thời đại công nghệ số phẩu thuật cũng không phải điều khó gặp, nhưng nếu phát hiện trể thì sao?

Phan Thương, cô bé tháng 3 đã mang đến cuộc đời gia đình ông bà cũng là một trong số những bệnh nhân của căn bệnh Viêm Phổi bẩm sinh.

Một cuộc sống không ô nhiễm, không tiếp xúc bên ngoài, từ nhỏ đã phải thường xuyên đến bệnh viên khám đó chính là cuộc sống thường trực của Phan Thương.

Chưa đến một tháng cô phải vào viện hai lần, hôm nay đã vẻn vẹn tròn mười tám năm đến nơi này, chẳng còn xa lạ, đây như ngôi nhà thứ hai của cô vậy.

Quen thuộc, rất quên.

Cũng trong khoa nội này, lần đầu tiên Phan Thương gặp Hồ Hoàng, khoảnh khắc cô mở cửa bước vào cũng là lúc Hồ Hoàng ngẩn đầu, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.

Thân mang bệnh, Phan Thương biết bản thân cô không thể sống được lâu, cầm cố lắm cô mới sống được đến ngày hôm nay, cô tự thuyết phục không cho phép rung động trước bất kì ai.

Nhưng lần này cô đã rung độn, rung động ngay từ ấn tượng đầu tiên, trước vị bác sĩ điều trị chính.

"Xin chào, cháu là Phan Thương." 

Hồ Hoàng chỉ tay đến bên ghế đối diện nhiệt tình nói: "Cháu ngồi đi!"

Phan Thương nhỏ nhẹ đi vào, tiện tay đóng cửa theo chỉ dẫn của bác sĩ Hồ ngồi xuống.

Cô đặt bệnh án trên tay lên bàn: "Đây là hồ sợ bệnh, bác sĩ Nguyễn bảo cháu đến đây ạ."

Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn cô: "Chào cháu, từ giờ tôi sẽ là bác sĩ điều trị chính cho cháu."

Hồ Hoàng cầm bệnh án lên xem, mắt không rời hỏi: "Gần đây cảm thấy thế nào?" 

"Đỡ hơn nhiều rồi ạ."

"Bẩm sinh!"

"Vâng, di chuyền từ ba."Phan Thương thành thật đáp.

Bác sĩ Hồ gật đầu coi như đã nghe: "Gần đây cháu có đến trường không?"

"Có ạ, nhưng thỉnh thoảng thôi."

"Khó thở?"

"Vâng."

"Được rồi, đây là số điện thoại của chú, khi nào cháu cảm thấy khó chịu thì gọi đến."

"Vâng."

Nhìn bóng dáng cô bước đi khỏi phòng, Hồ Hoàng không khỏi rũ mắt.

Thời gian sau, Phan Thương thường xuyên đến phòng khám, một là khám bệnh còn lí do khác chỉ đơn giản để trò chuyện cùng bác sĩ Hồ.

Thật ra bác sĩ Hồ cũng không phải già, hắn lớn hơn Phan Thương mười ba tuổi so với tuổi của cô thì hơi lớn thật, nhưng năm nay hắn chỉ mới ba mốt thôi.

Cũng đơn giản mà, trở thành một bác sĩ không đơn giản chút nào, vừa có tài lại phải tốn thời gian để học hỏi.

Ba mốt đã trở thành bác sĩ khoa nội cũng không tầm thường rồi.

"Hôm nay cháu lại mang cơm trưa đến à?"

Phan Thương cười, cầm hộp cơm tự làm lên trả lời: "Vâng."

Hồ Hoàng cứng mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên ngồi xuống bên bàn ăn, hắn mở hộp cơm ra, lấy thìa múc từng muỗng nhỏ đưa vào miệng nhai.

Vài ngày trước đây, Phan Thương có đến đây khám bệnh, thấy bác sĩ Hồ chật vật làm việc đến không có thời gian ăn uống, lòng tốt nổi lên Phan Thương liền đề nghị mang cơm trưa đến cho bác sĩ Hồ.

Dù sao cô cũng có niềm yêu thích đặc biệt với nấu ăn, đặc biệt món ăn cô tự nấu có người thưởng thức lại càng vui hơn nhiều.

Nếu như cô có thể ăn những món mình nấu thì tốt quá, đáng tiếc đồ cô có thể ăn đều phải được bác sĩ cho phép, còn lại cô chỉ có thể nhìn người khác ăn.

Thật bất công phải không, người mê nấu nướng lại không thể ăn những món ăn bản thân tự nấu.

"Có ngon không ạ."

"Ngon."

Phan Thương cười vui vẻ, hai mắt tít lại không còn thấy ánh mặt trời: "Vậy ạ, đó là lần đầu cháu sáng tạo cá kho với muối tiêu." 

Cũng không hẳn là muối tiêu, thật ra có bao nhiêu gia vị trong bếp cô đều bỏ vào.

"Cháu đang nghĩ thử xem mai nên nấu món gì!" Phan Thương hồn nhiên nói.

Miêng nhai cơm trong vô thức, đột nhiên mặt hắn khựng lại, ho liên tục, làm Phan Thương lo lắng không thôi, cô vòng qua bên cạnh đứng đằng sau vỗ vỗ lưng cho hắn, sót ruột hỏi: "Chú có bị sao không?"

"Không, không sao." Hắn nói bằng giọng khàn đặc.

Đứng lên rót li nước uống một hơi dài, cô họng cũng được thanh lọc khỏi mùi vị mặn chát của thịt kho kèm với một chút vị là lạ.

Không biết tối nay về nhà có bị đau bụng như lần trước không, chắc phải chuẩn bị thêm lá ngãi cứu.

"Mai cháu không đến trường?"

Cứ nghĩ chú vì lo lắng cho thời gian học của mình, Phan Thương lại càng nhiệt tình hơn: "Có chứ ạ, nhưng cháu về là có thể nấu ăn liền thôi."

Nhìn đồng hồ trên tay, Phan Thương trợn mắt, đã trể như thế rồi sao, cô nên trở về thôi, không lại trể giờ học mất.

Vous aimerez aussi

I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh

“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?

MCyyn · Sports, voyage et activités
Pas assez d’évaluations
99 Chs

Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Hạ Kỳ là cậu bé sinh ra trong một gia đình trâm anh thế phiệt, quyền thế nhất nhì ở thành phố S. Gia đình cậu sở hữu tập đoàn Hạ Thị nổi tiếng. Là một tiểu thiếu gia sống trong một gia đình đều là những người xuất chúng nên cậu cũng sở hữu thần thái và suy nghĩ hơn người. Bạn thân cậu - Miêu Kỳ Phong cũng là tiểu thiếu gia của một gia tộc nổi tiếng không kém – gia tộc họ Miêu, chủ nhân của tập đoàn Miêu Thị. Trong một lần được mời đến dự tiệc tại nhà họ Miêu, Hạ Kỳ tình cờ gặp Tiểu Miêu Miêu - cháu gái của Miêu Kỳ Phong. Cậu không ngờ rằng lần gặp gỡ định mệnh đó đã khiến cuộc đời cậu thay đổi mãi mãi. Như có duyên tiền định từ kiếp trước, Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ dính chặt lấy nhau như hình với bóng. Ở nhà, đến trường, đi dã ngoại...một lớn một bé bên nhau tình tứ, ngọt ngào như đôi uyên ương nhỏ. Được sự đồng ý, tác hợp của hai bà mẹ trẻ của hai gia đình nhà họ Hạ và nhà họ Miêu, Hạ Kỳ càng thêm chắc chắn về tình cảm của mình với Tiểu Miêu Miêu. Liệu đôi bạn nhỏ một thiếu gia và một tiểu công chúa có vượt qua được sóng gió để đi đến cuối con đường hay những trắc trở và định kiến của xã hội sẽ khiến cả hai gục ngã?

Chicken Eat Egg · Sports, voyage et activités
4.8
1118 Chs

audimat

  • Tarif global
  • Qualité de l’écriture
  • Mise à jour de la stabilité
  • Développement de l’histoire
  • Conception des personnages
  • Contexte mondial
Critiques
Pleurage! Vous seriez le premier commentateur si vous laissez vos commentaires dès maintenant !

SOUTIEN