webnovel

Định Luật Murphy Tình Yêu

Auteur: MARIA22
LGBT+
Actuel · 71.1K Affichage
  • 37 Shc
    Contenu
  • audimat
  • NO.200+
    SOUTIEN
Synopsis

~ Tác giả: MAME. ~ Tên gốc là เกลียดนักมาเป็นที่รักกันซะดีๆ: Định luật Murphy tình yêu - Ghét lắm thì ngoan ngoãn trở thành em yêu đi. • NHỮNG CHƯƠNG ĐẦU MÌNH EDIT KHÁ ẨU NÊN MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM, NHỮNG CHƯƠNG SAU MÌNH ĐÃ CHỈNH CHU HƠN. • Vì cuồng MewGulf và cốt truyện nên mình quyết định dịch. Mình dịch truyện chưa có sự xin phép của nhà dịch bản gốc nên mình sẽ dịch được tới đâu hay tới đó. • Mình sẽ cố dịch hết quyển 1+2 gồm 61 chương + SC tương đương phim. Mình sẽ cố dịch sát nghĩa và dễ hiểu nhất. Một ngày có thể một chương hoặc hơn, nhiều lúc bận quá thì tầm vài ngày một chương, sẽ cố gắng KHÔNG DROP.

Étiquettes
1 étiquettes
Chapter 1Chương 1

"Tao ghét gay!"

Đó là những gì tôi luôn nói với bạn bè xung quanh, từ cấp 2 cho đến cấp 3, thậm chỉ cả khi vào đại học, nếu bất kì ai hỏi tôi ghét cái gì nhất, tôi sẽ trả lời mà không cần suy nghĩ "Tao ghét gay."

Hãy dừng lại nếu ai đó muốn mắng tôi, tôi không phân biệt giới tính. Ok, giới tình nào cũng như nhau cả thôi, "miễn là đừng làm phiền tới tao."

Không hiểu tại sao nửa năm nay, kể từ khi bước qua tuổi 18, luôn có những người đồng tính thích quấy nhiễu cuộc sống của tôi. Shit, tôi thấy thực sự không ổn khi phải đối xử với "mấy người đó" như cách mà người thường vẫn làm. "Mấy người đó" cứ uốn éo đi lại như không có xương sống, còn luôn muốn chạm vào tay tôi. Mịa, sao không tự chạm vào tay mình đi? Cứ muốn đụng vô tay tôi là sao?!

Khi ai đó nói về vấn đề này, kì thực nó rất phiền phức. Đừng để tôi nghe thấy ai nhắc về cái vấn đề chó má này nữa. Tôi không muốn bị chửi là kì thị, ích kỉ và nhát như thỏ đế, nhưng mà ghét chính là ghét, tôi vô cùng ghét gay!

Vì vậy, mấy thằng bạn tôi khi biết điều đó, lại châm biếm rằng, nếu mày là gay, tốt nhất đừng có tới gần thằng Type, hoặc đơn giản nhất là đừng để nó biết, nếu không thì Type nó không những chửi mày lên bờ xuống ruộng mà nó còn đánh và đá đít cả bọn.

Nhưng chỉ đơn giản là ghét thôi! (Trách tôi được à?)

Bây giờ tôi đã vào đại học, tôi đã xin ba tôi được chuyển ra ngoài trường, có lẽ cuộc sống ngoài trường sẽ thoải mái hơn. Tôi không cần chia phòng với người lạ, cũng có cơ hội mang bạn gái về phòng để vui vẻ. Chỉ nghĩ vậy, tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Nhưng giấc mơ đó, tôi đành cam chịu bị dập tắt từ trong trứng nước, vì ba tôi bảo:

"Con trai thì nên sống ở kí túc xá trường, con cần biết cách sống hòa hợp với người khác. Đừng có đắm chìm vào thế giới của mình nữa, bước ra ngoài xã hội và giao lưu nhiều hơn với mọi người. Con có biết cách tương tác hòa hợp với người khác không? Thử đi rồi năm sau chúng ta nói chuyện."

Cuối cùng, ba tôi nói bằng bất cứ giá nào, Type, con cũng phải ở kí túc xá trường năm nay. Năm sau, tôi sẽ sống chết ôm đùi ba tôi để xin thuê phòng ngoài kí túc xá trường. Đó là lí do tại sao tôi khó chịu.

Bạn cùng phòng của tôi thế nào? Thực tế là...

"Type, ăn bánh miễn phí đi, đàn anh cho đó."

Má, sao có thể đẹp trai được vậy chứ?

Tôi muốn xoay người nhìn chàng trai đang đi ngang qua bàn, người mà ở chung phòng với tôi trong năm nhất, đẹp từ trên xuống dưới. Bạn có hiểu ý tôi không? Cậu ta có hào quang của người đứng đầu và có trái tim hào phóng của một anh chàng đẹp trai.

Ở chung phòng với người mà cái sự đẹp trai của cậu ta cũng đủ làm tôi muốn choáng váng.

OK, tôi nghĩ tôi nên giải thích về vẻ ngoài phi lý của cậu ta.

Tharn, học sinh khoa Âm nhạc và Nghệ thuật, học nhạc ở đây. Cậu ta vô cùng cao, dù tôi cũng cao gần 1m8. Hình thể của cậu ta giống như một tay chơi trống chính hiệu (Type không biết vì nghĩ người chơi trống sẽ có múi, và Tharn thì có múi). Cậu ta trông rất tuyệt và có hình tượng sạch sẽ. Khuôn mặt của Tharn nhìn lướt qua cũng đủ để tôi thấy cậu ta hẳn là con lai. Cái mũi cao thẳng như cái cầu, tưởng chừng có thể đâm thủng mắt tôi và cậu ta thậm chí còn rất trắng.

Ừ, tôi sẽ không thừa nhận là tinh thần tôi sụp đổ như thế nào đâu.

Mặt khác, tôi an tâm hơn phần nào. Tharn rất được yêu thích bởi đám con gái, cậu ta thu hút như vậy, đồng nghĩa với việc cậu ta không phải gay, vậy thì tôi không phải lo cho cái mông cura mình rồi.

Năm nay sống tốt rồi, yess!!

Trước khi Tharn quay sang treo đồng phục lên móc treo rồi mặc lên cái áo khác, tôi đã nghĩ về cái túi to đầy snack ở giữa cái bàn kiểu Nhật kia. Ok cậu ta trông rất ổn, nhưng một thứ tôi luôn ghét đó là những người quá rộng rãi.

Tharn rất đẹp trai nhưng không kiêu ngạo. Cậu ta chỉ vừa chuyển tới được 4 ngày, cậu ta thường chia sẻ snack với tôi. Chẳng hạn như hôm qua, cơ bản là tôi chỉ lê chân đi về từ hoạt động chào mừng tân sinh viên mới của các giảng viên, tôi quá mệt và lười kiếm gì đó để bỏ bụng, thế là cậu ta đi mua thức ăn và chia cho tôi.

Cậu ta rất yên tĩnh, những việc cậu ta thường làm là đeo tai nghe và nằm nhắm mắt nằm im trên giường. Cậu ta không gây ra tiếng động nào. Do đó, sau khi sống với người bạn cùng phòng này, tôi cảm thấy rất thoải mái.

"Tiếc ghê nhưng mà tao ngán rồi, mấy ngày nay ngày nào cũng ăn. Tao xin lỗi nhé."

Tôi nói, quay sang lấy bộ đồ tính thay rồi chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe cậu ta cười.

"Tao không thể hết tất cả chỗ này đâu. Gíup tao ăn một ít đi." Cậu ta đã đổi cách gọi khách sáo từ Naai sang Rao thường dùng giữa bạn bè, cho thấy cậu ta đã nói chuyện với tôi đã cởi mở hơn.

"Hahaha, mày có nhiều gái theo chân thật đấy." Tôi đùa, cảm thấy dường như tôi chưa biết nhiều về cậu ta lắm. Sau khi thay bộ quần áo, tôi quay lại liền thấy cậu ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng ngay sau khi tôi bắt gặp ánh mắt cậu ta, cậu ta liền vớ lấy cái cặp rồi đi.

"Tao có tiết."

Sao cậu ta nhìn tôi kì quái thế? Ừ thì Techno thường nói mỗi khi tôi thấy ai hành động kì lạ, ý nghĩ ghét gay chó chết lại làm tôi tưởng tượng rồi suy nghĩ linh tinh.

Tôi nghĩ nghĩ, chợt nhớ mình cũng có tiết, vội vàng lấy cặp rồi đi đến lớp.

Chúa sẽ không ghét tôi đến độ để tôi ở với một thằng gay* trong một năm đâu.

Đương nhiên đó chỉ là ý nghĩ của Type, cậu ấy không hề biết rằng Chúa sẽ không nghe theo lời cậu.

*Từ gốc ở đây là "fags", dùng để gọi người đồng tính một cách kì thị.

Vous aimerez aussi

MÀU CÂM

*Tác giả: Difadiao (Nhỏ) *Lưu ý: Thể loại 18+ *Cảnh báo nội dung: Màu Câm là một tiểu thuyết boylove không chỉ về tình yêu, mà còn mang đậm yếu tố tâm lý và tình cảm, lấy bối cảnh u tối và đầy bất trắc. Đây không chỉ là câu chuyện về tình yêu mà còn là hành trình giằng xé giữa tổn thương và hàn gắn, giữa đấu tranh và chấp nhận trong một xã hội khắc nghiệt. Nội dung câu chuyện có chữa những tình tiết nhạy cảm như bạo lực thể xác, áp lực tâm lý, tổn thương tinh thần và các nội dung trưởng thành mang tính cưỡng ép. Không phù hợp với độc giả nhỏ tuổi hoặc dễ bị tác động mạnh. ⚠️Hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc và đón nhận câu chuyện với sự thấu cảm và cởi mở. ***Trân thành cảm ơn*** *Giới thiệu: "Màu Câm – Âm Thanh Của Im Lặng" không chỉ là câu chuyện tình yêu đơn thuần mà còn là sự giao thoa giữa hai mảnh đời vỡ vụn trong một thế giới đầy hỗn loạn. Một thợ sửa xe tự lập, từng trải, sống cùng người bạn xã hội trong khu tự trị, nơi luật pháp là thứ xa xỉ và con người tồn tại bằng bản năng sinh tồn. Anh mang phong thái ngang tàng, từng quen với khói thuốc, máu, những trận ẩu đả không hồi kết. Một chàng trai khiếm thính và câm, mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong sự im lặng tuyệt đối, nhưng trái tim vẫn khát khao yêu thương. Đối với thế giới, cậu là một kẻ lặng lẽ, yếu đuối, dễ bị chà đạp. Nhưng chỉ có những ai đủ kiên nhẫn mới nhìn thấy ánh sáng dịu dàng ẩn sau đôi mắt ấy. Họ gặp nhau trong một tình huống không ngờ tới. Họ dần thấu hiểu và bù đắp những khoảng trống trong cuộc đời nhau. Một người chạm vào sự im lặng của người kia, còn người kia, lần đầu tiên, tìm thấy một nơi để lắng nghe mà không cần ngôn từ. Nhưng tình yêu nơi khu tự trị chẳng bao giờ là điều dễ dàng. Những cuộc ẩu đả, những bí mật không thể nói ra, những định kiến xã hội và những hiểm nguy rình rập từng ngày… tất cả đều có thể nghiền nát họ bất cứ lúc nào. Liệu tình yêu không lời có đủ sức vượt qua tất cả? Hay cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi trong lặng im?

Difadiao · LGBT+
Pas assez d’évaluations
5 Chs

Khoa Kỹ Thuật Thần Kinh

Thụ là Freshy khoa Kỹ thuật, thuộc mã số thần thánh, có đàn chị cùng mã số là hoa khôi khoa. Tưởng rằng cuộc đời sẽ tươi đẹp thì ai ngờ đâu thụ phải làm admin cho page cute boy của khoa và buộc đăng hình của công dù đây là điều cấm kỵ!! Công là bác cùng mã số (đàn anh năm 3). Hai người có tên đọc giống nhau (dù khác cách viết). Tên của thụ là Anon, nghĩa là người không có nợ...Tên của công là Anol, nghĩa là thần lửa...1 Công tán theo kiểu chọc tức, giả vờ không thèm quan tâm. Thực chất đàn anh này thích em nó mất rồi. Không phải kiểu thích ngay lập tức mà từ từ phát triển. Khi đã chắc chắn mới bắt đầu tán kiểu mơ hồ, gạt hết tất cả những ai tiếp cận em nó. Công dụ dỗ thụ bằng cách block mạng xã hội (Line, Face) nhưng vứt chìa khoá phòng cho. Thụ có chuyện gì cứ đến phòng mà kiếm.13 Công chăm sóc thụ chu đáo từ chuyện học hành cho đến sức khoẻ. Em thi thì anh đưa tài liệu cho, em bệnh thì anh đem thuốc qua, em bị đánh thì anh trả thù thay. Giữ kỹ số một. Em đăng hình bản thân trên page, anh tức tốc bắt xoá hình ngay, bảo rằng người này không phải của công chúng mà là của tôi. Anh đâu biết rằng em chính là admin. Đến lúc bị lộ tẩy thì đổ cho bạn trêu. Muốn rủ em đi xem phim hai mình thì chê em nhai bắp rang ồn ào, nếu muốn ăn thoả thích thì lần sau phải đi xem phim riêng với anh. Lừa bạn đi làm báo cáo để đưa em đi xem phim, đến lúc bị bắt quả tang thì tỏ vẻ Tsundere. Nhưng mà cái ghế tình nhân đó không qua mặt bạn được đâu nha. Truyện không có drama về gia đình. Hai ông bố lúc nào cũng thích vun vén cho hai cậu con trai. NC đỉnh vì công tự nhận mình bạo, bạo từ trên giường cho đến thảm chùi chân!! Vì là lần đầu nên em chịu không nổi, xin dừng vì sắp ngất đến nơi. Thế là anh bèn nhét cây hít mũi vào mũi em. Là NC vừa bạo vừa cười ra nước mắt. Buồn cười đoạn anh tỏ tình với em, ai ngờ em mắc ỉa nên chạy đi trước. Nhóm bạn cũng tấu hài. Anh thoa thuốc cho em trong nhà vệ sinh sau khi mần nhau xong. Đám bạn nghe thấy tiếng rù rì tưởng rằng công-thụ làm gì đó trong nhà vệ sinh, quên cả tè mau chóng chạy đi loan tin cho tất cả bạn bè biết công-thụ làm nhau trong nhà vệ sinh. Dưới đây là trích đoạn bôi thuốc đại cáo thiên hạ :))) "Quay ra sau." Tôi ra lệnh. "Anh đừng lớn tiếng chứ." "Không có ai ở đây đâu. Mau lên. Muốn chịu đau hay sao?" "Hức hức. Anh nhẹ nhẹ nhé." "Ư." Thằng Arm đứng dạng chân, mặt quay vào tường. Tôi bóp gel màu trắng ra tay, sau đó thoa nhẹ lên cửa sau sưng đỏ. Nhưng dù có nhẹ đến đâu cũng khiến đối phương bật ra những tiếng run rẩy không ngừng. "Đau không?" "Đau. Anh...đừng vào sâu." "Đừng nhõng nhẽo. Sắp xong rồi."5 Cái "sắp" này đúng lâu luôn. Đợi đến khi bôi thuốc xong, mặc xong quần cho em nó, tao đây cũng đầu bù tóc rối, suýt nữa ngất thay thằng Arm. Lo liệu xong tất cả mọi thứ, tôi đỡ đối phương ra khỏi nhà vệ sinh. Méo xệch cả chồng lẫn vợ. Tiêu luôn cuộc đời đẹp trai hơn cả nam khôi. Tiêu luôn cái sự ngầu lòi đã gầy dựng... FYI: Sarawat được lấy hình mẫu từ Arc và Arm có tính cách giống với Tine. Bạn nào thích thể loại như Vì ta là một đôi có thể đọc nhé. Bộ này hài lắm :)))

MARIA22 · LGBT+
Pas assez d’évaluations
13 Chs

Tharntype the Series

Type "Tao ghét gay" Tôi liên tục nói điều này với mọi người xung quanh, từ lúc tôi chỉ là thằng nhóc học cấp 2 cho đến tận bây giờ - khi tôi đã bước chân vào đại học. Gay là thứ duy nhất tôi ghét. Cực kì ghét!!! Tôi không hiểu nổi tại sao, những "người đó" cứ luôn tới tiếp cận tôi. Kể cả hiện tại, khi tôi đã bước qua nửa cái tuổi 18 rồi, nhưng tôi vẫn không thể tránh xa được bọn họ. Mẹ nó! Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc chúng ta đang nói về nó, tôi vẫn bị tụi đó chọc giận đây. Có chuyện quỷ quái gì với đầu óc tụi nó vậy? Mấy người có bị gì không hả? Họ luôn thích sờ mó cánh tay của tôi... Mấy người không thể để cho tay của tôi được yên à? Tôi nên ngừng nói xấu tụi đó nếu không tôi sẽ bị coi là một chàng trai có trái tim hẹp hòi mất. Nhưng má nó! Tôi thật sự ghét bọn gay. Dĩ nhiên, tất cả bạn bè là gay của tôi đều biết rõ về điều này nên họ chẳng bao giờ tới gần tôi cả, hoặc tốt hơn hết là cứ giấu luôn giới tính của họ đi với tôi nếu không muốn bị tôi sút một phát bay xa. Tôi biết làm sao được đây? Chỉ đơn giản là tôi ghét thôi. Bây giờ tôi vào đại học rồi. Tôi đã năn nỉ bố tôi cho tôi tự thuê một căn hộ để tiện cho việc học. Cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể tự mình chọn bạn cùng phòng. Và tôi còn có thể rủ rê vài cô gái về ngủ lại bất kì lúc nào tôi muốn. Mèng ơi! Đây chính là thiên đường rồi còn gì. Nhưng bố tôi đã nhanh chóng dập tắt mộng đẹp của tôi. Ông nói: "Con đúng là đứa công tử bột! Con nên vào sống trong kí túc xá của trường để học được cách sinh hoạt với mọi người xung quanh và làm quen được nhiều bạn mới đi. Không nên chỉ chơi với bạn bè cùng chuyên ngành. Phải kết giao... con hiểu không? Kết giao đó? Nếu như con có thể vượt qua năm nhất của mình ở kí túc xá, thì chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này vào năm sau." Đấy, buồn rầu quá mà. Bố yêu cầu tôi phải dọn vào sống trong kí túc xá ít nhất một năm. Vậy được thôi! Tôi sẽ nghe lời ông, tôi có thể xin ông cho dọn ra ngoài vào năm sau. Thế nhưng... Bạn cùng phòng của tôi sẽ là ai đây? Và hóa ra...

MaRia1001999 · LGBT+
Pas assez d’évaluations
15 Chs

audimat

  • Tarif global
  • Qualité de l’écriture
  • Mise à jour de la stabilité
  • Développement de l’histoire
  • Conception des personnages
  • Contexte mondial
Critiques
Pleurage! Vous seriez le premier commentateur si vous laissez vos commentaires dès maintenant !

SOUTIEN