webnovel

Thanh xuân ngây thơ tươi đẹp cùng em

Autor: Ye Fei Ye
Ciudad
En Curso · 279.3K Visitas
  • 370 Caps
    Contenido
  • 5.0
    124 valoraciones
  • NO.200+
    APOYOS
Resumen

Ngay sau khi kết hôn, Lâm Giang đã bị đuổi ra khỏi căn nhà của mình. Trong hành trình trở về nhà, anh đã thử mọi cách để quay lại, nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng, anh chỉ có thể nhìn sang cô gái mang tên Thi Yến nào đó. Sau khi nghe lời cầu hôn của Lâm Giang, Thi Yến lắc ngón út với anh ta và trả lời bằng một giọng điệu đáng yêu, “Thành giao!” Thế là... Vào cái đêm mà Thi Yến nhận được một con robot, thì bé con đã đưa Thi Yến đến một nhà hàng và bí mật thì thầm vào tai của Lâm Giang, “Papa, mama sẽ cùng ăn với ba ở đây.” Vào cái đêm mà Thi Yến nhận được một bức tượng Ultraman, thì bé con đã đưa Thi Yến đến một khu bơi lội chung và thì thầm vào tai Lâm Giang, “Papa, mama sẽ cùng bơi với ba ở đây.” Vào đêm mà Thi Yến nhận được một bộ đồ chơi xe lửa, thì bé con đã đưa Thi Yến đến một phòng khách sạn, đưa cho Lâm Giang một chiếc bao cao su và thì thầm vào tai anh, “Papa, mama sẽ ngủ cùng với ba ở đây.”

Chapter 1Hãy hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta (1)

Niên niên trôi qua, thời gian như bóng chiếc lá rơi xuống hồ mất tích, có lẽ đã từ lâu lắm, trong lòng Lâm Giang luôn ẩn chứa rất nhiều tâm sự không thể tỏ bày cùng ai, trong đó Thi Yến vẫn luôn là một hình ảnh chiếm một dung lượng lớn trong tim anh. Anh nửa muốn nói hết những điều chất chứa trong tâm tư mình cùng Thi Yến, nhưng dường như không thể. Ắt hẳn sẽ cần thêm rất lâu, rất lâu sau đó anh mới có cơ hội nói ra hết những nỗi niềm trong lòng mình cùng cô gái ấy.

"Nguyệt Phi à, mọi khoảnh khắc bên em đều là vô giá, chỉ với 2 từ hạnh phúc đôi khi không thể diễn tả hết."

"Đây là thời thanh xuân tươi đẹp giữa hai ta."

-

Đêm đã bắt đầu khuya, không gian tĩnh lặng như ru. Thi Yến đã yên vị trên chiếc giường xinh xắn quen thuộc của mình, chập chờn tìm vào giấc ngủ nhưng không sao ngủ được. Cuối cùng, cô bỏ cuộc và đưa bàn tay dò dẫm cầm lấy điện thoại di động, đặt ngay dưới chiếc gối cô nằm, trước khi dứt khoát rũ mình ra khỏi tấm chăn ấm rồi bước những bước thật chậm đi về phía cửa sổ đang soi vào màn đêm.

Thi Yến ngẩn người nhìn vào đêm đen sâu thẳm của thành phố suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng, với rất nhiều nỗ lực và dũng khí, cô tự trấn an mình rồi cầm chiếc điện thoại lên, vuốt màn hình và gõ vào biểu tượng 'Tin nhắn'.

Những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên màn hình của chiếc điện thoại và chỉ dừng lại khi điện thoại báo đã đến cuối menu tin nhắn – đó là tin nhắn của một chàng trai với cái tên nghe thật hay - Lâm Giang.

Sau khi, đã điền xong tên người nhận vào ứng dụng tin nhắn, Thi Yến vẫn mải mê nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, cái tên ẩn chứa biết bao nỗi suy tư khiến cô mất ngủ đêm nay và nhiều đêm trước đó, trong lòng cô phân vân khôn tả, cô có vẻ không chắc là có nên làm phiền anh ấy khi đã khuya thế này hay không. Nhưng rồi, cô vẫn quyết định gửi đi một tin nhắn, cô bắt đầu nhấn vào màn hình.

Ý định ban đầu của cô là thực hiện một cuộc gọi, nhưng trước khi ngón tay của cô có thể chạm tới biểu tượng 'Cuộc gọi', cô đột ngột dừng lại.

Gọi một cuộc điện thoại hay gửi một tin nhắn là lựa chọn tinh tế hơn vào lúc này? Sự lưỡng lự dễ hiểu này chứng tỏ cuộc đấu tranh nội tâm quyết liệt trong cô dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn. Và rồi cuối cùng, lựa chọn gửi một tin nhắn có vẻ đã thắng thế, cô dừng tay khi chỉ còn cách biểu tượng 'cuộc gọi' khoảng cách của một cái chạm, thay vào đó, Thi Yến chọn gửi tin nhắn văn bản.

Bàn tay cô lướt nhẹ trên mặt điện thoại, ngón tay múa một vũ khúc thật khéo léo khi chạm vào bàn phím, cô soạn ra một tin nhắn thật gượng gạo:

[Anh Lâm Giang, là tôi Thi Yến đây.]

[Xin lỗi vì đã làm phiền anh ngay cả khi đã quá khuya như thế này, lý do tôi nhắn tin là để nói với anh rằng tôi muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta.]

Sau khi gõ xong hai câu đó, Thi Yến thậm chí không thèm đọc lại những gì cô vừa soạn mà ngay lập tức nhấn ngay vào biểu tượng nút 'Gửi' như trốn chạy.

Đợi đến khi có âm thanh thông báo xác nhận tin nhắn đã được gửi thành công, Thi Yến liền thở phào nhẹ nhõm trước khi một lần nữa nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại vẫn đang trên tay cô.

Bây giờ đã là hai giờ sáng, vì vậy Thi Yến cho rằng Lâm Giang rất có thể đã đi ngủ. Và có lẽ phải đợi đến sáng thì anh ta mới có thể đọc được tin nhắn cô vừa gửi và trả lời.

Ngây người ra một lát với suy đoán dường như chính xác của mình, Thi Yến vẫn hướng ánh mắt nhìn như dán vào màn hình điện thoại, sau cùng cô quyết định tắt điện thoại và quay lại giường ngủ. Tuy nhiên, trước khi cô có thể đến bên chiếc giường xinh xắn của mình, điện thoại trong tay cô liền báo có tin nhắn mới. Cô theo bản năng nâng điện thoại lên nhìn vào màn hình mở khóa. Thật đáng ngạc nhiên làm sao, là tin nhắn trả lời của Lâm Giang – vào lúc hai giờ sáng. Và tin nhắn cũng thật ngắn gọn và đơn giản làm sao, chỉ vỏn vẹn hai từ duy nhất: [Tốt thôi].

Chỉ vỏn vẹn hai từ "Tốt thôi", ngoài ra không còn gì khác.

Lại một hồi suy tư ngẩn ngơ mà mắt cũng không hề rời cái màn hình điện thoại có tin nhắn trả lời, Thi Yến bất giác nở một nụ cười như hiểu hết mọi lẽ tâm tư của mình và chàng.

Nhất định anh ấy cũng đã chờ tin nhắn này từ rất lâu rồi. Đó là lý do duy nhất lý giải rằng tại sao anh ta có thể trả lời dứt khoát như vậy.

Biết là vậy, nhưng Thi Yến cười cũng không thể giấu được ánh buồn trong khoé mắt.

Một lúc sau, cô quay lại chiếc giường thân thuộc mà có vẻ giờ đây là nơi trú ẩn duy nhất an toàn, cô ném điện thoại sang một bên, và nhắm mắt lại.

...

Sáng hôm sau, Thi Yến thức dậy mà không thể giấu cảm giác trông ngóng, cô liên tục nhìn vào chiếc điện thoại của mình – cô chỉ mong nhận được một tin nhắn nào đó từ một cái tên thân thương trong điện thoại của cô. Vừa mở hộp thư thoại, Thi Yến liền nhận được một tin nhắn của Lương Mạc. Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh táo. Lương Mạc thoại bằng một giọng nói sôi nổi: "Yến Yến, tớ không thể chờđược nữa, chúng ta phải gặp nhau ngay thôi, tại SKP1 nhé. Tớ muốn đi mua hai bộ quần áo. Sau đó, chúng ta có thể ăn tối tại nhà hàng lẩu nhúng . Tớ sắp quên mất mình đã không ăn ở đó bao lâu rồi nữa."

Lương Mạc Mạc và Lâm Giang là hai người bạn thân, đã lớn lên cùng nhau. Chỉ sau khi đính hôn với Lâm Giang, Thi Yến mới có dịp thường xuyên kết giao với Lương Mạc Mạc.

Mạc Mạc là một cô gái vui vẻ và thân tình. Bất cứ khi nào có thức ăn ngon, cô sẽ luôn nhớ đến Thi Yến đầu tiên và nhất định phải chia sẻ một phần với Thi Yến. Thời gian dần trôi qua, Thi Yến và Lương Mạc ngày càng trở nên thân thiết gần gũi hơn bao giờ hết.

Lương Mạc là một cây mua sắm cuồng nhiệt, và Thi Yến lại là một cô nàng dễ ăn. Một cặp bài trùng để rồi khi họ hoàn thành hai dự định trong ngày là mua sắm và ăn tối thì đồng hồ đã điểm mười giờ tối, đã đến giờ phải chia tay.

Thi Yến gọi điện thoại để đặt một chiếc taxi ghé qua đón cô ở cổng của trung tâm thương mại. Và khi tài xế taxi gọi để thông báo với cô rằng anh sẽ sớm đến điểm hẹn, thì cuối cùng Thi Yến và Lương Mạc mới chịu rời khỏi nhà hàng và bước vào một thang máy.

Từng vòng xoay của chiếc thang máy chuyển động, đến tầng ba, có khách gọi, chiếc thang liền dừng lại.

Cánh cửa mở ra, và một nhóm thanh niên nam nữ bước vào.

Chàng nam nhân đứng trước nhóm người có dáng người cao mảnh khảnh lại có nước da trắng, đó là một sự kết hợp không chê vào đâu được, phải thừa nhận trông anh ta cực kỳ điển trai, một vẻ đẹp tuyệt hảo. Ngay cả khi anh ấy chỉ khoác lên mình một chiếc áo phông trắng đơn giản, anh ấy vẫn toát ra một sự thu hút mạnh mẽ và tinh tế. Tuy nhiên, điều nổi bật nhất vẫn là khuôn mặt anh ấy, gương mặt hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc. Nét nào trên gương mặt cũng thẩm mỹ và hài hòa không thể tả.

Thi Yến biết chàng hảo hán đẹp trai này là ai.

Anh ta không ai khác chính là là vị hôn phu mà cô đã rất lưỡng lự khi gửi một tin nhắn hủy bỏ hôn ước giữa họ vào đêm hôm trước, là Lâm Giang.

También te puede interesar

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

_PhungNguyetHa2710 · Ciudad
Sin suficientes valoraciones
7 Chs

Vợ Boss là công chúa!!!

CÔNG CHÚA GIÁ ĐÁO! Cảnh Y Nhân, vị công chúa 14 tuổi văn võ song toàn của nước Lộc Nguyên, “bỗng một ngày đen trời” bị hoàng đế cữu cữu ban thuốc độc vì tội là yêu nữ họa quốc rồi xuyên không thành bà xã 19 tuổi của tổng giám đốc tập đoàn Lục thị. Đây là đâu? Đám độc phụ mặc đồ tang bắt cô uống thuốc này là định độc chết cô lần nữa sao? Cô là hoàng hoa khuê nữ, sao đột nhiên lại trở thành phụ nữ đã có chồng? Càng khó hiểu hơn là sao hoàng đế cữu cữu lại trở thành chồng cô thế này? Nơi kỳ lạ này có thật nhiều thứ mà cô không biết, đèn ngủ ở đây thổi không tắt, bị thương sẽ bị đưa vào “kỹ viện”, thêm cả chuyện “dì cả” đến thì cứ đến thôi, sao cô lại cần cái thứ “siêu thấm, siêu thoáng, siêu mềm mại” để làm gì? Một ngày đẹp trời, bà vợ mà Lục Minh - tổng giám đốc tập đoàn Lục thị anh chán ghét, đang muốn tìm cách ly dị cắt tay tự tử. Sau khi tỉnh lại, cô trở thành một người ngây ngốc không hiểu sự đời, gây cho anh biết bao phiền toái. Cô đang cố ý giả vờ ngu ngốc hay đã biến thành một người khác rồi? Để anh “lạnh lùng” quan sát đã.

Hoa Nhị Bảo · Ciudad
Sin suficientes valoraciones
490 Chs

TRÒ CHƠI NGUY HIỂM: TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Là ma quỷ, muốn giữ lấy người, hắn chỉ biết dùng cách thức của bản thân. Trong giới giải trí, cô là ngôi sao ca nhạc được chú ý nhất, và đằng sau, cũng là một con chim được một sợi dây vàng trói buộc, mãi mãi không thoát khỏi bàn tay hắn. Tám tuổi, cô được đưa đến Bạc Tuyết viên xinh đẹp. Biệt thự mộng ảo, người hầu đếm không xuể, duy chỉ thiếu nam chủ nhân thần bí——cha nuôi trên danh nghĩa của cô… Nghe nói, hắn là người đàn ông tàn khốc nhất, tội ác tày trời, một tay che trời; đồng thời lại là gã si tình, triền miên nguy hiểm nhất… Mười năm, cô thoát kén hóa bướm, và trong bóng đêm đôi mắt ám liệt ấy vẫn chăm chú quan sát. Lễ thành nhân năm mười tám tuổi, người cha nuôi thần bí cuối cùng cũng xuất hiện… Truyền thuyết trở thành sự thật cũng là lúc ác mộng của cô bắt đầu… Đêm tân hôn của cô, tập trung rất nhiều ngôi sao, chú rể chết vô cớ, động phòng cũng là người đàn ông ma quỷ đó. Hắn cười lạnh thấu xương, bàn tay lớn khẽ vuốt bụng cô, “Lập gia đình, cũng được, có điều, ta muốn biết nơi này sẽ là cháu ta, hay là…con ta!” Bóng tối bao trùm, ảo mộng nát tan… Hắn lạnh lùng nói: “Vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời đi.” Cô chỉ có thể ngước mắt nhìn người đàn ông đáng sợ này…Một tình yêu cấm kỵ cứ thế tiếp diễn hàng đêm…

Mal_Marshmello · Ciudad
Sin suficientes valoraciones
12 Chs

Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Vì sự bất cẩn của những kẻ mà Kiều Ôn Noãn thuê, Cảnh Hảo Hảo bị đưa nhầm vào phòng của Lương Thần tại khách sạn Tứ Quý và bị mất đi sự trong trắng. Để bảo vệ Thẩm Lương Niên và tình yêu suốt 10 năm của mình, Cảnh Hảo Hảo buộc phải nhẫn nhịn ở bên cạnh Lương Thần mà không hay biết về mối quan hệ vụng trộm suốt 2 năm của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn. Mặc dù cố chấp không chịu thừa nhận nhưng Lương Thần không thể ngờ được càng ngày anh càng yêu Cảnh Hảo Hảo nhiều tới mức không thể sống thiếu cô, bỏ qua tất cả sự ngạo mạn, lạnh lùng vốn có mà quan tâm, yêu thương cô. Trong khi đó, Cảnh Hảo Hảo vẫn một lòng hướng về Thẩm Lương Niên và ngày đêm nghĩ cách thoát khỏi sự ràng buộc của Lương Thần. Cho tới khi sự thật về mối quan hệ của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn tình cờ bị phát giác, thế giới vốn chỉ xoay quanh một người đàn ông gắn bó suốt quãng đời nghèo khó của Cảnh Hảo Hảo bị vỡ vụn. Kiều Ôn Noãn mất đi sự nghiệp nhưng vẫn tiếp tục đeo bám Thẩm Lương Niên trong khi anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày và không nói cho ai biết. Trải qua bao biến cố, Cảnh Hảo Hảo không ngờ rằng tình cảm dành cho Lương Thần cũng bắt đầu len lỏi trong cô. Tuy vậy, hết lần này tới lần khác, hạnh phúc tưởng đã chạm tới lại tuột mất, Cảnh Hảo Hảo biến mất trước đám cưới ba ngày. Lương Thần tuyên bố, nếu không phải là Cảnh Hảo Hảo thì sẽ không cưới bất kỳ ai khác và âm thầm tìm kiếm, chờ đợi cô. Những âm mưu, những toan tính, sự trắc trở, sự đau đớn, trả giá… chuyện tình của Lương Thần – Cảnh Hảo Hảo – Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn rồi sẽ ra sao? Mời quý độc giả theo dõi những phần tiếp theo của “Nhân gian của anh là em”.

Ye Fei Ye · Ciudad
Sin suficientes valoraciones
817 Chs
Tabla de contenidos
Volumen 1
Volumen 2

valoraciones

  • Calificación Total
  • Calidad de Traducción
  • Estabilidad de Actualización
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Contexto General
Reseñas
gustó
Últimos

APOYOS