Bất kể thế nào, Lôi Chấn Đình có thể được vô tội phóng thích, phục chức, đây cũng là chuyện mừng.
Cả nhà ôm Lôi Chấn Đình đi ra khỏi toà án, luật sư cùng trợ thủ đi theo phía sau, tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng cho Lôi Chấn Đình.
Cái gọi là người nghèo chẳng ai hỏi, người giàu xa mấy cũng tìm, Lôi Chấn Đình mới vừa ra khỏi tòa án liền có rất nhiều quan chức chạy tới chúc mừng ông ấy, ông ấy nhếch miệng mỉm cười, thờ ơ nói: "Cái gọi là Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc, trải qua chuyện này thật sự đã làm cho tôi nhìn rõ rất nhiều thứ, ai tốt ai xấu, ai trung thành ai gian xảo, tôi đều khắc ghi trong lòng, sau này sẽ tính toán rõ ràng lại với các người."
Ông ấy vừa nói ra câu nói này, phần lớn mọi người đều luống cuống, có người muốn giải thích: "Thủ trưởng Lôi. . ."
Lôi Chấn Đình nâng tay lên, ngắt lời ông ta: "Hôm nay là thời gian riêng tư, tôi không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com