Thi Tề lạnh lùng nhìn Sử Khai Ngôn: "Lôi Sử Khai Ngôn ra bên ngoài, chém đầu thị chúng với phạm nhân Sử gia."
Sử Khai Ngôn đau đớn nhắm mắt. Báo ứng, báo ứng...
Nhị hoàng tử xụi lơ ngã xuống mặt đất, tuyệt vọng tự lẩm bẩm một mình, không ai có thể nghe thấy hắn đang nói cái gì.
Trên công đường của Đại Lí Tông Chính Tự, ngoại trừ nam đinh Sử gia bị cấm quân lôi lên xe củi ra, còn có nữ quyến Sử gia trên vài chiếc xe củi khác đang kinh hoàng trợn mắt, nhìn đăm đăm vào trượng phu, phụ thân, nhi tử, huynh trưởng và đệ đệ của bọn họ. Từng cái, từng cái đầu của những người quen thuộc này đang lăn lông lốc trên nền đất, hai mắt kinh hoàng trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Tiếng rít chói tai, tiếng kêu gào than khóc cùng hợp lại với nhau làm nổi bật lên hình ảnh máu chảy thành sông trên những viên gạch xanh nhạt, đầu người lăn lốc tạo thành một cảnh tượng kiến người ta sởn tóc gáy.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com