Sự kiên nhẫn cũng có giới hạn, anh làm cách nào cũng không ngăn cản được bạn đến tán đểu cô. Anh sợ một ngày nào đó, anh không thể bảo vệ được Tuyết Trinh. Anh sợ bạn anh sẽ hại cô. Nhưng anh sợ hơn tất cả là mất cô.
Ngày… Tháng… Năm…
Ngày hôm đó, Linh một người bạn khác của anh rủ cô đi chơi. Nhưng không hiểu, do hỏng xe thật hay chỉ giả vờ. Linh dừng xe trước cửa một nhà nghỉ có tên Thiên Hương. Anh giả vờ kêu lên
- Ơ xe đang đi tại sao lại không đi được thế này?
Tuyết Trinh không để ý đến địa điểm mà Linh dừng lại. Cô nhìn chiếc xe có chút lo lắng hỏi:
- Xe bị sao thế hả anh?
- Hình như hỏng xe rồi em ạ.
Cô lo lắng nói:
- Sao tự nhiên lại hỏng lúc này chứ! Em mà về muộn mẹ mắng em chết.
- Để anh gọi điện báo với bố mẹ em một câu. Bảo hai bác xe hỏng chưa về được,
- Đừng gọi kẻo mẹ em lo. Thôi để em ra ngoài kia gọi xe tắc xi về.
Linh đưa tay kéo Tuyết Trinh lại:
- Sao lại thế được, anh đưa em đi phải có trách nhiệm đưa em về chứ. Lỡ đi tắc xi gặp kẻ xấu, nó làm gì em, thì anh biết ăn nói thế nào với bố mẹ em?
Từ xa, ánh mắt nhuốm đầy lửa giận của một người con trai, đang nhìn màn kéo co của hai người bên kia đường. Dường như, bạn anh đang cố kéo tay Tuyết Trinh lôi vào trong nhà nghỉ. Còn cô có lẽ là không muốn nên định đi khỏi đó. Máu nóng xông lên, không chút suy nghĩ, phóng xe lao sang chỗ hai người. xém chút nữa thì bị đụng xe. Người lái xe suýt bị anh đụng trúng quát to:
- Thằng kia mày mù à? Đi đường thì mở mắt to ra.
Anh không nói gì, tiếp tục lao xe tới chỗ hai người đang đứng. Giọng có chút tức giận, anh gọi:
- Tuyết Trinh!
Nghe thấy tiếng anh gọi, Tuyết Trinh quay lại, đôi mắt lộ rõ vui mừng,
- Ơ, anh Tuấn! Sao anh lại ở đây?
Nén giận mỉm cười trả lời cô.
- Anh đi ngang qua, thấy hai người nên rẽ vào. Sao hai người lại ở đây?
- Anh Linh bảo xe bị hỏng, nên dừng lại để sửa. Em bảo anh ấy để em bắt tắc xi về mà anh ấy không chịu. Anh ấy sợ em gặp người xấu. Trong lòng anh thầm nghĩ: "Sợ gặp người xấu hay chính nó mới là người xấu. Đang định đưa em ấy vào nhà nghỉ thì có."
Anh nhìn Linh, ánh mắt lộ rõ căm giận, giọng cũng trầm xuống:
- Vậy à? Vậy em lên xe anh chở về, không khuya rồi về muộn bố mẹ lo!
Tuyết Trinh có chút do dự nhìn Linh,
- Nhưng còn anh Linh?
- Nó có võ, không sao đâu. Em con gái mới sợ. Khuya lắm rồi về đi kẻo bố mẹ em lại lo cho em. Để thằng Linh ở đây sửa được rồi.
Không suy nghĩ gì nhiều, Tuyết Trinh nói:
- Đành nhờ anh đưa em về vậy.
Tuyết Trinh quay lại nói với Linh:
- Anh Linh về sau nhé! Em xin phép về trước, không khuya rồi bố mẹ em lại lo.
Linh mỉm cười, nét mặt lộ rõ vẻ luyến tiếc,
- Ừ, em về đi. Anh sửa xong xe sẽ về sau. Đi đường cẩn thận nhé.
Rồi vỗ vai Tuấn nhìn như bình thường nhưng khiến Tuấn khẽ nhăn mặt Linh nói:
- Tôi giao em ấy cho cậu, đưa em ấy về cẩn thận. Đối xử tốt với em ấy nhé!
Tuấn không hiểu câu nói đầy ẩn ý của Linh. Gật đầu nói:
- Ráng sửa nhanh xe lên, về cho sớm muộn lắm rồi đấy.
- Mày đưa em ấy về đi, cứ kệ tao.
Anh và Tuyết Trinh lên xe phóng đi. Nhìn hai cái bóng vừa đi khuất, Linh rút điện thoại ra bấm máy gọi cho ai đó, đầu dây được kết nối, Linh nói luôn:
- Cá đã cắn câu, chờ kết quả tiếp theo.
nói xong, anh cúp máy lên xe phóng đi.
…
Sau khoảng thời gian im lặng Tuyết Trinh mở lời
- Cũng may mà gặp được anh. Chứ không thì em không biết thế nào.
- Có gì đâu mà cảm ơn. Tình cờ gặp thôi mà. Nếu là người khác, họ cũng làm thế thôi.
Hai lại trầm mặc cho tới khi về tới cổng nhà Tuyết Trinh.
Cô xuống xe, tháo mũ đưa mũ cho Tuấn cô nói:
- Cảm ơn anh đã đưa em về! Anh trả giúp em cái mũ này cho anh Linh em nhé. Bảo anh ấy em cảm ơn anh ấy.
- Được. Anh sẽ giúp em trả cho nó.
Tuyết Trinh quay lưng toan mở cổng vào nhà, thì bị Tuấn gọi giật lại:
- Tuyết Trinh này!
- Dạ! Có gì không ạ?
- Anh thích em! Làm bạn gái anh có được không?
Câu nói của anh làm cô đứng sững lại. Một lúc sau, cô nhón chân hôn nhẹ lên má anh rồi chạy nhanh vào nhà. Để lại một người đứng ở đó, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tuyết Trinh bỏ chạy vì không muốn để anh thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình.
Ở ngoài cổng Tuấn chưa kịp định thần lại những chuyện vừa mới xảy ra. Mãi lâu sau anh mới chợt hiểu, ngây ngô mỉm cười nhìn về hướng cửa phòng của cô. Nơi đó có bóng một người con gái đang tựa vào cửa sổ. Không biết cô đang nhìn anh hay làm cái gì.
…
Tại kí túc của công trường,
Tuấn cất xe, đi vào phòng. Miệng anh vẫn tủm tỉm cười. Thấy sự bất thường của Tuấn, mọi người vây quanh chuẩn bị tra hỏi.